Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1488



Còn Diệp Thành và râu quai nón lại tràn đây hưng phấn, nhìn về phía Tân Trạm cách đó không xa.

“Kết thúc rồi?”

Đám người rời khỏi không gian hỏa diễm, trở lại sơn cốc, tâm tình giống như đang nằm mơ.

Vân công tử tê liệt nằm trên mặt đất, những người khác cũng không tốt hơn là mấy.

“Tân Tân lại cứu chúng ta thêm một lần nữa”

Từ Kim Thanh cười khổ, dọc theo con đường này, anh nhớ không rõ nữa đây là lần thứ mấy anh cảm ơn Tân Trạm.

“Cái tên Mộc Thăng Khanh đáng chết, chờ đến sáng sớm ngày mai, tôi nhất định sẽ không tha cho ông ta.” Vân công tử từ trong miệng mọi người, biết được ngọn nguồn của chuyện này, liền hừ lạnh nói.

“Không sai, phải thiên đao vạn quả hắn, tra tấn ba ngày ba đêm: p Thành cũng hùa theo nói.

“Văn là suy nghĩ làm thế nào để sống sót tới ngày mai thì tốt hơn.”

Tân Trạm lắc đầu nói: “Có thể làm ra trận bàn như thế này, còn có thể tìm được một sơn cốc toàn bản nguyên thế này, có thể tìm được người có tu vi Bản nguyên Ngũ Hành, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được, muốn làm được chuyện này người đó phải hiểu rất rõ thánh cảnh cường đại, còn phải có thực lực vô cùng cường đại nữa”

“Thánh Cảnh một ngàn năm mới mở ra một lần, người bình thường tuyệt không có khả năng rảnh rỗi không có việc gì liền chạy đến nơi đó, cũng không có đủ bản lĩnh bày bố cạm bẫy này” Từ Kim Thanh cũng đồng ý nói.

“Là nhà họ Tống ở Đông Hoàng”

Một câu của Vân công tử, liền khiến bầu không khí lập tức trầm mặc.

“Tộc Đông Hoàng, chúng ta phải đối phó với loại quái vật khổng lồ này ư” Viên Khánh nuốt nước bọt nói.

Đem ra so sánh với Tộc Đông Hoàng, mấy người bọn họ thực sự quá nhỏ bé.

“Có khả năng này, nhưng cho dù là nhà họ Tống đi chăng nữa, cũng sẽ không huy động toàn bộ sức lực của người trong tộc mình làm việc này” Tân Trạm thản nhiên nói.

“Hơn nữa cho dù là ai, giữa chúng ta và bọn họ không có khả năng hòa giải hữu nghị, sáng mai lúc bọn họ đến, đó cũng chính là lúc chúng ta quyết chiến.”

“Nghỉ ngơi lấy sức, bất kể là ai sáng mai chúng ta sẽ có một trận ác chiến.”

Diệp Thành hừ nhẹ nói: “Mặc kệ là nhà họ Tống hay là ai khác, cùng lắm thì chết: So với Diệp Thành và râu quai nón đã trải qua sinh tử, khi nghe Tân Trạm nói sẽ có một trận ác chiến bọn họ biểu hiện vô cùng thoải mái, không giống như Từ Kim Thanh và Viên Khánh, còn cả Vân công tử trên mặt bọn họ đều tràn ngập vẻ lo lăng.

Đám người ai nấy đều có tâm tư riêng, phân tán ra mới chỗ ngồi xuống an tâm nghỉ ngơi, tăng tu vi, dưỡng sức chờ ngày mai quyết chiến.

Tân Trạm đưa ánh mắt nhìn về phía không trung.

Những linh khí ban ngày bao bọc bản nguyên khí hỗn loạn, lúc này nó đã bị phân tán đến xum quanh bốn phía sơn cốc, cũng giống như vậy, những tinh huyết thần thú cũng mất đi linh khí bảo vệ.

Bọn chúng hội tụ thành một đoàn, phiêu đãng ở giữa không trung, biến hóa khôn lường thành các loại hư ảnh thần thú.

Tuy là máu nhưng không hề có mùi tanh, ngược lại ở dưới ánh sao chiết xạ ra ánh sáng vô cùng mỹ lệ, giống như bảo thạch vậy.

Trong đó bao gồm cả máu của Thanh Long và Phượng Hoàng, đương nhiên cũng có máu của Phượng hoàng băng biến chủng của Phượng Hoàng.

Đôi mắt của Tân Trạm lướt qua một vòng.

Vật này không có vật chứa đặc thù gì cũng không có cách nào hấp thu nó, cho nên Vân công tử và mọi người, đều không để ý đến vật này, nhưng đối với mình mà nói, cái này cũng không phải là vấn đề.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.