Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1394



“Cách thứ hai thì sao?” Tân Trạm nói.

“Cách thứ hai là thông qua hội Dược sư. Vì thế lực của hội Dược sư rất lớn, nhà họ Tống cũng không muốn đắc tội, cho nên trong đó sẽ có không ít lệnh bài. Nghe nói mỗi lần Thánh cảnh mở ra, hội Dược sư sẽ có so đấu nội bộ, người thắng sẽ có thể lấy được lệnh bài. Chúng tôi cảm thấy cách này dễ làm được hơn”

Tân Trạm gật gật đầu, một tấm lệnh bài có thể đưa hai người vào.

Thánh cảnh, cho nên chỉ cần anh lấy được một tấm lệnh bài ở hội Dược sư là được.

Còn về phần so đấu giữa các luyện dược sư, Tần Trạm ít nhiều vẫn có chút tự tin.

“Khoan hãy nói đến chuyện này, chúng ta đi lấy Băng Nguyên Đan cho Tô Uyên trước đã”

Tân Trạm mở miệng nói. Diệp Thành và Râu quai nón liền đi theo anh đến Cực Hàn Cung.

“Chân bà bà, đến lúc nào cung chủ mới mới cho phép Băng Tuyết Thánh Nữ gặp tôi?”

Ba người Tân Trạm đến trước phủ đệ thì liền thấy một thanh niên áo trắng đang đứng trước cửa, hỏi bà lão kia.

“Vân công tử à, không phải cung chủ không thành toàn, là Thánh nữ không muốn gặp cậu. Cậu vẫn nên về đi” Bà lão nói với vẻ hơi bất đắc dĩ.

“Không thể nào” Chàng trai trẻ áo trắng lắc đầu với vẻ không thể tin được, nói: “Lúc đó khi ở trên lôi đài, tôi với cô ấy đại chiến một phen, giả vờ giả vịt thương tiếc lẫn nhau. Tuy cuối cùng tôi đã thua, nhưng thực lực tôi thể hiện ra và phong thái của tôi, chắc chắn thánh nữ đã cảm nhận được. Trong ánh mắt của cô ấy, thậm chí tôi còn nhìn ra được tình cảm ngoài vẻ lạnh nhạt nữa đấy. Làm sao cô ấy lại không muốn gặp tôi được?”

“Con người cậu đúng là tự yêu bản thân mình quá đấy” Diệp Thành đi tới, cười lạnh nói.

“Lại còn tình cảm ngoài sự lạnh nhạt nữa, e là chán ghét thôi” Râu quai nón nói.

Rất rõ ràng, cậu thanh niên trước mặt này là người theo đuổi Tô Uyên, cho nên hai người họ không hề tỏ vẻ hòa nhã gì với anh ta.

“Các người là ai? Chuyện này liên quan quái gì đến các người?” Vân công tử bị nói đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, phẫn nộ nói.

“Đương nhiên liên quan đến chúng tôi rồi. Chúng tôi là bạn của cô ấy” Diệp Thành hừ lạnh.

“Bạn ư?” Vân công tử nhíu mày: “Tôi chưa từng nghe thánh nữ có bạn là tu sĩ nam nào c; “Chuyện cậu không biết còn nhiều lắm. Đừng cản đường nữa” Râu quai nón kéo Vân công tử ra. Ba người đi vào bên trong.

“Bà bà, Tô Uyên vẫn ổn chứ?” Tân Trạm làm lễ, hỏi.

“Đã tỉnh rồi” Chân bà bà nhẹ gật đầu, muốn mời Tân Trạm vào trong.

“Khoan đãt”

Vân công tử thấy vậy, lập tức có chút xấu hổ mà phát cáu. Anh ta kéo Tân Trạm lại.

“Dựa vào đâu mà bọn họ có thể vào, còn tôi thì lại không được?

Còn nữa, anh gọi thánh nữ nghe thân thiết như thế, anh là gì của cô ấy?”

“Vị này là đạo lữ của thánh nữ, cậu Tân Trạm” Chân bà bà thở dài nói.

“Đạo lữ?”

Vân công tử sửng sốt, thoáng chốc đã nổi giận nói: “Không thể nào.

Tôi là cấp ba cảnh giới Phân Thần mà cũng không lọt được vào mắt xanh của thánh nữ. Thằng nhóc này chẳng qua là tu vi cảnh giới Xuất Khiếu thôi, làm sao thánh nữ có thể thích anh ta được? Còn kết thành đạo lữ nữa. Thằng ranh thối tha. Anh quay lại đây cho tôi!” Vân công tử túm lấy Tân Trạm, quát.

“Tốt nhất là anh lập tức buông tay ra đi” Tân Trạm lạnh lùng nói.

“Ha ha, ông đây không buông tay đấy. Anh có thể làm gì được nào?”

Vân công tử cười đầy vẻ khinh thường, ngược lại còn tăng thêm lực.

Sự uy hiếp từ một tu sĩ cảnh giới Thất Khiếu, anh ta căn bản không để tâm tới.

Thậm chí anh ta còn có suy nghĩ độc ác, dự định thừa cơ bóp nát xương tay của Tân Trạm, để Thánh nữ biết người này còn không thể chịu nổi một đòn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.