Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1390



Lần này Hồ Phong khá cân bằng, cũng mở miệng truyền thụ cho Tân Trạm rất nhiều kinh nghiệm và kỹ xảo luyện chế đan dược của bản thân.

Những thứ này đối với luyện dược sư vô cùng quý giá, ngoại trừ những đệ tử nhập môn thì hầu như không tiết lộ ra ngoài, nhưng loại chuyện này, Hồ Phong tất nhiên sẽ không giấu diếm.

Cho nên, trong lúc hai người phối hợp với nhau, sự hiểu biết về luyện đan của Tân Trạm cũng nhanh chóng được cải thiện.

Cuối cùng, sau khi lò luyện đan tỏa ra một màn sương trắng mang theo cảm giác mát lạnh, một viên tiên đan giống như băng tuyết ngưng tụ thành hạt ngọc xuất hiện trước mặt hai người.

“Thành công, hai chúng ta thực sự chế tạo ra tiên đan cấp năm”

Hồ Phong khiếp sợ nâng Băng Nguyên đan, giống như đang nâng một trân bảo vừa chạm liền vỡ.

Thật khiến người khác không thể tin tưởng vào mắt mình!

Hồ Phong nhìn Tân Trạm vừa kính nể vừa thổn thức.

Chỉ với tu vi cảnh giới Xuất Khiếu cấp tám, Tân Trạm không chỉ luyện chế ra tiên đan mà còn luyện chế ra tiên đan cấp năm!

Anh phá vỡ nhận thức trước đây của Hồ Phong và cũng phá vỡ quy luật sắt thép của giới luyện đan.

Hồ Phong không biết Tân Trạm làm như thế nào, nhưng dù sao đi chăng nữa, đó cũng là năng lực thực sự của Tân Trạm.

Có thể lấy cảnh giới Xuất Khiếu khống chế được linh khí cảnh giới Phân Thần, bản thân anh đã là một kỳ tích.

Nếu chuyện này truyền ra bên ngoài, chắc chắn sẽ lập tức gây ra sóng to gió lớn.

“Ha ha, cuối cùng ông già này cũng đã luyện chế ra tiên đan cấp năm lần nữa. Nhiếp Cuồng Vân muốn hủy diệt ông già này, nhưng không ngờ tôi lại có ngày hôm nay.”

Hồ Phong ngửa mặt lên trời cười to, ông ta gào lên, trút ra áp lực và không cam lòng tích góp suốt bấy nhiêu năm qua.

Nhưng cười rồi lại cười, Hồ Phong lại không nhịn được mà rơi nước mắt, quỳ rạp xuống đất.

Ông ta lẩm bẩm nói mấy câu đã giấu kín trong lòng những năm qua.

Có đạo lữ mình từng yêu nhưng cuối cùng không thể không nhẫn tâm nói lời chia ly, có những đồng môn thua kém ông ta nhưng lại từng bước vượt qua, quay lại chế nhạo ông ta, cũng có sư phụ tin tưởng vô hạn vào ông ta, cuối cùng chính ông ta lại phụ lòng hết lần này đến lần khác.

Tân Trạm đứng ở bên cạnh, im lặng đối Tất cả những chuyện mấy năm nay Hồ Phong phải chịu đựng, không từng tự mình trải qua thì khó mà hiểu được.

“Tân Trạm, để cậu chê cười rồi”

Thật lâu sau, Hồ Phong mới hít một hơi thật sâu, ông ta lau nước mắt, khôi phục lại như bình thường.

“Cảm ơn cậu đã khiến tôi có thể lấy lại niềm vui khi luyện chế thuốc ngày xưa.”

Hồ Phong cung kính, cúi đầu với Tân Trạm.

Ông ta thật sự cảm kích Tân Trạm từ đáy lòng, là ông ta giở trò trước, nhưng đối phương lại không giết mình mà còn cho ông ta một cuộc sống mới, cho dù Tân Trạm có mục đích riêng thì đã sao chứ.

Mình thực sự đã lấy lại được phẩm giá của Luyện Dược Sư.

“Chuyện này cũng không đáng gì, dù sao chúng ta cũng chưa thực sự luyện được Băng Nguyên Đan thực sự” Tân Trạm mỉm cười nói.

“Yên tâm, ông già này sẽ phối hợp, bất kể luyện chế bao nhiêu Băng Nguyên Đan, tôi đầu có thể làm được” Hồ Phong rất tự tin nói.

Tân Trạm cũng gật đầu, anh cũng khá chờ mong, đã ở không gian luyện tập chế thuốc lâu như vật cũng đã đến lúc thực chiến.

Trở lại hậu viện, trời đã sáng rõ, Hồ Phong dặn tôi tớ ở tiền viện, bảo bọn họ treo biển hôm nay không tiếp khách.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.