Chiến Thần Vĩ Đại Nhất

Chương 1037: Đao kiếm không có mắt





“Tên nhóc anh xong đời rồi” Gò má Trương Quốc Tuấn xẹt qua nụ cười tàn nhẫn, bị kiếm ảnh của anh ta trấn áp, không chết thì cũng phế.

“Quốc Tuấn, cẩn thận phía sau.”

Thế nhưng ngay lúc anh ta đang đắc ý, trưởng lão Vấn Tông dưới lôi đài lại đột nhiên kêu lên một tiếng kinh sợ.

Trương Quốc Tuấn sửng sốt, Tấn Thành đã bị anh ta nghiền nát trong bão kiếm ảnh rồi, phía sau còn có cái gì chứ?

Có điều anh ta vẫn bất giác ngoảnh đầu lại, nhưng vừa quay lại anh ta đã trợn mắt há mồm thất kinh, Tân Trạm không chút thương tổn đang đứng ngay sau lưng anh ta.

Mà trên tay của đối phương bộc phát ra một ấn chưởng to lớn màu đỏ sẫm, đang ngày càng phóng to trong con mắt hắn.

Trong đầu Trương Quốc Tuấn nổ ầm một tiếng, không thể tin nổi.

Tân Trạm đã chạy đến sau lưng anh ta từ lúc nào, cho dù đối phương có thi triển Độn Thuật thì anh ta cũng không thể hoàn toàn không cảm nhận được như thế.

Có điều trong giây phút nguy hiểm, Trương Quốc Tuấn vẫn quát khẽ một tiếng, một lượng lớn kiếm ảnh được phân ra trở thành màn chắn hộ pháp anh ta phía sau.

Đáy mắt Tân Trạm xẹt qua sự châm chọc.

Nếu là thuật pháp bình thường thì những kiếm ảnh này của Trương Quốc Tuấn có thể sẽ cản được, nhưng thứ anh đang thi triển là ‘Yêu Hoàng chưởng.

Uỳnh!

Ấn chưởng màu đỏ, mạnh mẽ đập vào phía trên màn chắn làm từ kiếm ảnh, những kiếm ảnh không chịu nổi một giây, toàn bộ đều nổ tan tành.

Mà sau khi ấn chưởng hung hăng đập lên ngực Trương Quốc Tuấn lại như một viên thiên thạch không ngừng đẩy Trương Quốc Tuấn về sau, lao ra khỏi lôi đài va vào mặt đất.

Cuối cùng bề mặt đá xanh cứng rắn trên võ đài bị xuyên thủng, tạo thành một cái hố to đùng.

Hiện trường một mảnh im lặng chết chóc, tất cả mọi người đều có chút không dám tin vào mắt mình.

Đây là Trương Quốc Tuấn người bách chiến bách thẳng, trong nhà họ Thạch cũng vô.

cùng hống hách, lại bị một tên gọi là Thạch Điệt từ đâu mọc ra đánh một chưởng thua rồi.

Mà nhìn độ sâu của cái hố kia, sợ rằng Minh Hội lần này, Trương Quốc Tuấn không cách nào xuất chiến nữa rồi.

Một tên Thạch Điệt chưa bao giờ nghe đến lại có thực lực đẳng cấp này, một chiêu đã đánh bại thiên tài Vấn Tông.

chapter content


“Trưởng lão, ông tưởng ông đang ở Vấn Tông hay sao, tùy tiện là có thể phán quyết sống chết của đối phương?”

Tâm tình Yêu Hoàng vô cùng sảng khoái, nghe đối phương nói vậy thì cười lạnh một tiếng: “Trương Quốc Tuấn kia quả thực bị thương không nhẹ, có điều chúng tôi cũng nên nghe Thạch Điệt nói như thế nào nữa”

“Bệ hạ, các vị” Tân Trạm thu tay, đứng trên lôi đài cười nói: “Thật sự ngại quá, thực lực của tôi quá mạnh, chỉ mới dùng có một chưởng, không nghĩ tới Trương Quốc Tuấn này không chịu nổi, đao kiếm vô tình, tôi cũng rất bất đắc dĩ”

“Mi, mi!”

Trưởng lão Vấn Tông tức đến râu ria dựng ngược, Tần Trạm này nói lại những lời vừa nấy của ông ta, y nguyên như thế mà trả lại.

“Được, chúng tôi cứ chờ mà xem”

Ông ta ôm lấy Trương Quốc Tuấn, cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, lập tức lao ra khỏi nơi này.

Sau khi trưởng lão Vấn Tông rời đi, hiện trưởng nhất thời bùng lên tiếng hò reo, mọi người đều vui mừng vô ngần, nỗi sợ hãi với ‘Vấn Tông ngày trước cũng đã bay sạch sẽ.

Thạch Chấn cũng thốn thức trong lòng, tu vi của Sư phụ Tần thật sự kinh thiên động địa, khiến anh ta ngày càng khâm phục. Anh ta đã quan sát cẩn thật từ đầu đến cuối, lại không hề phát giác được Tân Trạm vòng ra đãng sau Trương Quốc Tuấn như thế nào cả.

“Tên nhóc thối, thuật vừa mới thi triển hình như giống Càn Khôn Di Chuyển đó, không biết là mèo mù vớ được cá rán hay tên nhóc đó thật sự học được bản lĩnh này nữa”

Nhìn Tân Trạm trên lôi đài, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cũng có phần suy nghĩ.

“Không đâu, tên nhóc đó không có cơ hội nuốt không gian Yêu thú, cũng không có trí thông minh như bổn hoàng, chắc chãn là lúc tránh đòn đã đánh bậy đánh bạ thôi.

Trương Quốc Tuấn bị đánh trọng thương, người người kích động đến đỏ cả khuôn mặt, tin tức nhanh chóng truyền đi khắp nơi “Bệ hạ, ông xem tôi hai ba chiêu đã thăng được Trương Quốc Tuấn, phần thưởng này”

Tân Trạm lại nhảy xuống khỏi lôi đài, khuôn mặt toe toét bước đến.

“Phần thưởng, phần thưởng gì cơ?” Yêu Hoàng lại làm bộ dạng như mất trí nhớ.

“Bệ hạ, ông vừa nói qua, thắng được Trương Quốc Tuấn rồi thì không thiếu những thứ tốt cho tôi.” Tân Trạm bất đắc dĩ nói.

Nhìn dáng vẻ Tuyệt Nhất Yêu Hoàng sao có cảm giác như đang muốn quịt nợ ấy.

“Phần thưởng đã cho cậu rồi sao cậu có thể lại đòi thêm chứ?” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng nghiêm túc nói.

“Lúc nào cơ?” Tân Trạm nhất thời ngẩn ra.

“Cậu nghĩ kỹ lại xem, ngày trước cậu ở Vẫn ‘Yêu Cốc đã mượn dùng cốt kiếm của ta, diệt trừ bao nhiêu là Huyết Hồn Thú, Yêu Đan kiếm được đầy chậu đầy xô, bổn hoàng vốn chưa từng đòi lại, đó không phải là phần thưởng sao?”

Sau khi nói xong, Yêu Hoàng đắc ý hừ một cái, nhân lúc Tân Trạm còn ngơ ngác đã lập tức chuồn đi.

“Tên Yêu Hoàng này là đồ lừa đảo.”

Tân Trạm bất đắc dĩ cản răng. Lần này anh bị lừa rồi, làm công cốc rồi, có điều rất nhanh anh đã tìm được cơ hội đòi lại.

Bí cảnh của Yêu Hoàng kia chắc phải đi rồi, nơi đó có không ít đồ tốt, những gì bị thiệt ở đây thì cứ đến bí cảnh đó mà bù lại vậy.

Tân Trạm đánh bại Trương Quốc Tuấn, tin tức này nhanh chóng bùng nổ trong hoàng thành. Thanh danh Thạch Điệt chỉ trong một đêm đã truyền khắp bốn phương.

Rất nhiều thế lực lớn đang đoán già đoán non rằng rốt cuộc Thạch Điệt này là hậu duệ của người nào trong nhà họ Thạch, có điều Thạch gia chủ rất nhanh đã ra mặt công bố, Thạch Điệt là cốt nhục của chính mình, chỉ là bởi vì từ nhỏ đã lộ ra thiên phú phi phàm, vẫn luôn được Nam Du đại sư đưa đi rèn luyện, thẳng đến bây giờ mới học thành mà trở về.

“Thạch Chấn, cha anh không tồi nhỉ. Nói tôi là con ruột của ông ta, là đại ca của anh đấy, cái lời này nói ra lưu loát ghê.”

Trong sơn cốc, Tân Trạm nhìn Thạch Chấn tươi cười, nhưng biểu tình đó lại khiến lòng Thạch Chấn run lên.

“Sư phụ Tần, đây là gia phụ nói thôi, không liên quan gì đến tôi cả, người không được báo.

thù tôi đâu.” Thạch Chấn không chút do dự bán đứng cha mình.

“Yên tâm, anh đi đi, chuyện của cha anh tôi tự tìm ông ta nói chuyện đàng hoàng”

Tân Trạm hừ lạnh một tiếng, Thạch Chấn như được đại xá vội vàng chạy đi.

Nếu có người ngoài nhìn thấy dáng vẻ đứng trước người tôi của kỳ tài Thạch Chấn, chắc chắn sẽ khó mà tin được, nhưng ở nơi đây lại là chuyện thường ngày.

“Đúng rồi, nói với đám người Lam Yên, ngày mai đi bí cảnh của Yêu Hoàng” Nghĩ tới gì đó, Tân Trạm mở miệng nói “Sư phụ Tân, tôi sẽ chuyển lời cho bọn họ”

Thạch Chấn còn chẳng ngoảnh đầu lại, vừa nói vừa chạy đi xa tít.

Ngày thứ hai, Tuyệt Nhật Yêu Hoàng phái Nam Du đại sư đến, đưa theo mọi người đến hoàng cung, sau khi thấy Yêu Hoàng, mọi người lại cùng vào hậu sơn.

Mảnh đất hậu sơn của hoàng cung có trận pháp sáng ngời như lưu ly, cấm chế nghiêm ngặt, bóng hình hộ pháp hộ pháp lập lòe, rõ ràng sự canh phòng rất uy nghiêm.

‘Yêu Hoàng đưa mọi người vào bên trong, trong một mảnh đất trống rồng lớn hiện lên khí tức trận pháp như một trận bão gió.

Bí cảnh Yêu Hoàng, mặc dù có hai chữ bí cảnh, nhưng trên thực tế lại là một nơi bố trí trận pháp, hoàn toàn không phải có một không gian khác bên trong.

Nơi này cũng là do Lăng Nhật Yêu Hoàng bố trí, trước khi ông ấy phi thăng, đã để lại đại đa số những bảo vật mà cả đời có được ở bên trong trận pháp, yên lặng chờ đợi người có duyên tới.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.