Ba Hoàng Kim Viên tiến đến trước mặt Cổ Lão và quỳ xuống một cách kính cẩn.
Nhìn thấy Đường Tuấn ở bên cạnh Cổ Lão, ba Hoàng Kim Viên lộ ra vẻ tức giận, rõ ràng là vẫn không thể bỏ qua cho những chuyện trước đây.
“Viên Đại, cậu đừng tưởng rằng tôi không biết lần trước đã xảy ra chuyện gì.
Nếu không có Thiên Tinh Mãng ngăn chặn thì vẫn không biết cậu sẽ làm được những chuyện quá giới hại như thế nào."
Cổ Lão khiển trách Viên Đại vẻ mặt u ám nói: "Còn không mau xin lỗi Đường Tuấn!"
Viên Đại suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị không giống như đang đùa của Cổ Lão thì nó liền cúi đầu xin lỗi Đường Tuấn.
Cổ Lão nói với Đường Tuấn: “Ba con vượn này tính khí bướng bỉnh nghịch ngợm, sau khi tôi thu nhận chúng, tuy chúng đã có chút thay đổi nhưng tinh thần tranh giành hơn thua trong lòng thì vẫn không thay đổi.
Nếu sau này chúng còn dám tới gây phiền phức cho cậu thì cậu hãy giúp tôi dạy cho chúng một bài học."
Đối với lời nói của Cổ Lão, trong lòng ba Hoàng Kim Viên cảm thấy vô cùng khinh thường. Đặc biệt là Viên Đại lại càng không phục.
Theo quan điểm của nó, lần trước nếu không phải Thiên Tinh Mãng tới thì nó đã đánh Đường Tuấn thảm tới mức răng rời đầy đất rồi.
"Mặc dù chúng ta chưa phải là Tôn Giả nhưng cũng đủ để đánh chết một tên nhân loại."
Ba Hoàng Kim Viên đã âm thầm dự tính trong lòng.
"Quên nói cho các cậu biết, Đường Tuấn đã vượt qua thí luyện lần này, trở thành trưởng lão của cung Hỗn Nguyên, sau này có thể ra vào núi Tôn Giả."
“Còn nữa, Từ Nguyên cũng đã bị Đường Tuấn đánh cho một trận. Nếu các cậu muốn theo gót chân của anh ta thì cứ việc ra tay."
Nhìn ba Hoàng Kim Viên sao Cổ Lão lại không biết trong lòng chúng đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói vài câu. Bọn chúng đồng thời kinh ngạc sững sờ nhìn về phía Đường Tuấn.
Chỉ có điều Cổ Lão đã không quan tâm đ ến chúng nữa và cùng với Đường Tuấn tiếp tục đi về phía trước.
“Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ? Vẫn phải đánh thằng nhóc đó sao?"
Viên Tam run giọng hỏi.
Viên Đại đấm mạnh vào đầu Viên Tam, mạnh mẽ nói: “Còn đánh cái rắm.