*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Giang Tiên và Trầm Thanh Đằng nghe vậy thì vội vàng lắc đầu, nói: "Chúng tôi với bác sĩ Đường rất tốt."
"Ồ. Thế nhưng vừa rồi hình như tôi nghe được rằng có người muốn tổn thương đến đạo cơ của bác sĩ Đường, chẳng lẽ là tôi nghe nhầm à?"
Tư Không Tuyền nhíu mày, cười như không cười nói.
Vẻ mặt của Trầm Thanh Đằng cứng lại, có chút không biết phải làm sao, nặn ra một nụ cười khó coi nhìn về phía Đường Tuấn.
Bất kể là chân nhân Khổng Long hay là vị cao nhân vô danh kia cũng đều không phải là người mà ông ta có thể tùy tiện đắc tội.
Sớm biết rằng Đường Tuấn có bối cảnh như thế thì ông ta nào dám nói ra những lời như vậy chứ.
Không thấy rằng Mạnh Tinh Hà đắc tội với vị cao nhân vô danh kia, hiện tại đến cả căn nguyên không gian cũng không thể vào được hay sao?
Ông ta cũng chỉ là đệ tử ngoại môn của cung Hỗn Nguyên, cũng không muốn làm Mạnh Tinh Hà thứ hai đâu.
Những thành viên của tiểu đội Sát Thần cũng kinh hồn bạt vía, mặc dù bọn họ không có thân phận trong cung Hỗn Nguyên, nhưng cũng biết được chuyện của vị cao nhân vô danh kia từ một số đường.
Mà Đường Tuấn lại là đệ tử của vị cao nhân vô danh kia, cái thân phận này thật sự có chút dọa người.
Đường Tuấn cũng không có lập tức nói gì.
Khoẻ miệng của Tư Không Tuyền nở ra nụ cười nhạt, bày ra bộ dạng có thể tùy thời mà ra tay.
Điều này khiến cho trái tim của Trầm Thanh Đằng lạnh đi một mảng.
Cuối cùng Đường Tuấn cười lạnh nói: "Tiền bối Lâm Giang Tiên, tiền bối Trầm Thanh Đằng, chuyện hôm nay về sau chắc sẽ không xảy ra nữa chứ?"
Lâm Giang Tiên và Trầm Thanh Đằng vội vàng gật đầu, nói: "Chắc chắn sẽ không."
"Tốt lắm."
Tư Không Tuyền cũng cười nói: "Sư huynh của tôi sau khi được vị cao nhân kia chỉ điểm xong thì gần đây đã đột phá tu vi một chút. Đang muốn tìm người để luyện tay đây."
Lâm Giang Tiên và Trầm Thanh Đằng cười khổ, sao mà không nghe ra được cảnh cáo trong lời nói kia.
Một đám người tiến vào cung điện, vẻ mặt của Tư Không Huyền bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nói: "Bác sĩ Đường, thời gian trước sư huynh của tôi gặp được hai người này, không biết cậu có biết không?"
Lúc nói chuyện, có hai người xuất hiện từ trong tiểu thế giới của ông ta.
Tóc tai của hai người bù xù, hai tròng mắt đỏ ngầu, phát ra tiếng gầm gừ nhỏ như dã thú trong miệng.
Khí tức của hai người này đều đã đạt tới trình độ cảnh giới Thần Quân Hậu Kỳ, nhưng lúc này đã bị sức mạnh nào đó phong ấn đến không thể nhúc nhích.
Hai người Lâm Giang Tiên và Trầm Thanh Đằng thay đổi sắc mặt, bọn họ cũng không xa lạ gì với tình huống này, bệnh kỳ lạ này rất giống với Vương Trùng vừa xảy ra gần đây.