*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiều nhất chỉ có thể vượt qua cửa thứ hai.
Đây là dự đoán của Vũ Vô Thương đối với thực lực của mình.
Cô ta nhìn Đường Tuấn bên cạnh, thầm nghĩ: "Chỉ cần thực lực của người này bằng một nửa Mạnh Thiển, có lẽ mình đều có thể thông qua thí luyện.”
Chỉ là một bác sĩ bị quân Diệt Ma đuổi ra, tu vi cùng thực lực làm sao có thể so sánh được với vị thiếu tướng quân Mạnh Thiển này?
Cô ta cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Vũ Vô Thương ngửi hơi thở trong không khí, khuôn mặt xinh đẹp khẽ thay đổi, rồi nói: "Gần đây có Thiên Tinh Lan Thảo.”
Đường Tuấn dừng bước, nói: "Ở chỗ nào?”
Vũ Vô Thương nhắm mắt lại, cô ta nghiêm túc cảm nhận khí tức biến đổi xung quanh, cuối cùng chỉ về phía trước bên phải, nói: "Ở ngay đó.”
Hai người theo phía trước bên phải đi tới, chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy một vùng biển sao trải trên mặt đất, từ bên chân bọn họ kéo dài về phương xa, giống như một con đường sao.
Đây là một loại thảo mộc khoảng năm mươi cm, lá có chiều rộng khoảng ba ngón trỏ.
Trên mặt lá màu xanh biếc mang theo chút ánh sáng, giống như sánh sao trên bầu trời đêm.
Mà lúc này, loại thực vật này từ trong tầm mắt của bọn họ lan tràn ra ngoài, không nhìn thấy điểm cuối.
Điểm ánh sáng tạo thành một vùng biển sao.
"Đây chính là Thiên Tinh Lan Thảo."
Vũ Không Thương nói.
Trên mặt Đường Tuấn lộ ra vẻ vui mừng, anh bước vào trong Tinh Hải.
"Cẩn thận."
Vũ Vô Thương bỗng nhiên hô lên.
Đường Tuấn dừng bước.
Cả một vùng Tinh Hải bỗng nhiên bắt đầu khởi động, ánh sao giống như bị một bàn tay to vô hình quấy rối.
Một sinh vật giống như khổng lồ từ trên mặt đất chậm rãi đứng thẳng lên.
Một con trăn khổng lồ xuất hiện trước người Đường Tuấn cách đó không xa.
Chỉ là thân thể ngẩng lên cao mười mét, làn da của nó là màu đen, nhưng bề ngoài da lại lóe ra ánh sáng giống như trên lá cỏ Thiên Tinh Lan Thảo.
Một luồng khí thế như núi rừng từ trên người nó tản mát ra.
"Đó là Thiên Tinh Mãng! Đường Tuấn, anh không phải là bác sĩ sao, sao lại kích động như vậy!”