*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Những đường này tạo thành một bức vẽ rất phức tạp, thỉnh thoảng có ánh sáng nhạt di chuyển theo đoạn đường. Mặt Đường Tuấn lộ ra sự kinh ngạc. Anh đứng cạnh hòn đá trước mặt, nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên đó lẩm bẩm: "Tảng đá này sẽ không phải là tim của người khổng lồ xương trắng." Anh phát hiện mỗi một lần người khổng lồ xương trắng tấn công, ánh sáng nhạt trên hòn đá lập tức sáng lên, thật sự giống như trái tim đang đập. Mặc dù anh đã mất hết sức mạnh của mình, nhưng tầm nhìn của một bác sĩ anh vẫn còn. A Bảo nghe vậy, không khỏi nuốt nước bọt, trong ánh mắt nó hiện lên một tia sợ hãi nói: "Không thể nào." Xương trắng thành người, hắc thạch làm tim. Điều này nghe hơi đáng sợ. "Đúng hay thử một chút sẽ biết." Đường Tuấn híp mắt lại. Anh chỉ vào phía trên bên trái của hắc thạch nói: "Cậu tấn công chỗ đó xem thử thế nào?" A Bảo bày ra một bộ mặt đau khổ, vẻ không tình nguyện nói: "Tên nhóc họ Đường, cậu cùng đừng hãm hại tôi." "Yên tâm đi, không chết được đâu." Ánh mắt của Đường Tuấn nhìn chằm chằm vào hắc thạch. Hôm nay anh mất đi sức mạnh, không thể làm gì hơn ngoài việc để A Bảo đi thực nghiệm ý tưởng này. A Bảo hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn bắn một phát ma lực về vị trí mà Đường Tuấn chỉ. Bởi vì tất cả lo lắng, A Bảo đã kiểm soát được lượng ma lực ở mức yếu nhất. Nhưng lúc ma lực chạm vào hắc thạch, người khổng lồ xương trắng bên ngoài lập tức kêu rống lên, rung chuyển dữ dội. Nếu không phải Đường Tuấn gắt gao nắm lấy A Bảo, e rằng hai người cũng sẽ bị hất ra. Sau một lúc lâu, người khổng lồ xương trắng bên ngoài mới bình tĩnh lại. Nhưng cái hố trong động lại không bình thường lại được. "Các người là ai?" Một âm thanh giống như ma quỷ vang lên. Đường Tuấn và A Bảo nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía hắc thạch. Thanh âm lại từ trong hắc thạch truyền đến. "Giả thần giả quỷ dọa cẩu gia tôi à, xem tôi có đánh nát ông không."