*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt lạnh lùng của Đường Tuấn quét qua mười mấy tên ma thần, đáp: “Người phải chết chính là chúng mày!”
Nói Nỗing, anh xông tới chỗ tên ma thần gần nhất, bắt đầu đánh tới.
Tên ma thần đó đã đạt tới trung kỳ của thần quân cảnh, thấy vậy không khỏi nhe răng cười một cái, cất tiếng: "Mấy người khỏi cần ra tay, một tên y sư mà thôi, xem tao hành nó thế nào đây.”
Rồi hắn cũng đánh một chưởng về hướng Đường Tuấn.
m thanh trầm thấp vang lên, không gian xung quanh nơi hai người đánh nhau cũng nổ tung.
Nhưng cả hai đều là người tu hành đã đạt tới cấp thần quân, trong lúc nhất thời, không gian nổ tung cũng chẳng ảnh hưởng tới họ.
Hai thân hình không ngừng tấn công lẫn nhau, tốc độ đã nhanh tới giới hạn.
Nhưng sắc mặt đám người Viêm Lang thần quân lại trầm xuống, bởi vì Đường Tuấn đã rơi vào thế hạ phong.
Mười mấy tên ma thần không khỏi nở nụ cười đắc ý: “Còn tưởng mạnh thế nào. Thế mà lại kém như vậy.”
Chiến trường đánh nhau của Đường Tuấn với tên ma thần kia đã dần chuyển tới chỗ mười mấy tên ma thần. Đúng lúc này, Đường Tuấn bỗng hét lên: “Chết đi!”
Vòng tròn thần bí trong đan điền nhanh chóng xoay chuyển. Tên ma thần đang đánh qua lại với Đường Tuấn nãy giờ luôn chiếm thế thượng phong, trên mặt còn xuất hiện vẻ tươi cười đắc ý. Nhưng đúng lúc này, sắc mặt hắn bỗng thay đổi.
Một luồng lực lượng mạnh như tiếng tim đập nhanh bộc phát từ trên tay Đường Tuấn.
Ma Thần kêu thảm một tiếng, sau đó cả người đều bị luồng lực lượng ấy giữ lấy, cuối cùng biến mất từng chút một trước sự theo dõi chăm chú của cả hai phe.
Một tên ma thần bị cắn nuốt tươi sống.
Đường Tuấn cũng sợ hãi bởi cảnh tượng này mà kêu lên một cái, vừa rồi anh dùng toàn sức phát động vòng tròn thần bí, không ngờ lại có lực lượng đáng sợ như vậy. Nhưng anh chỉ chần chừ trong giây lát, thừa dịp tiếp cận đám ma thần, lần nữa túm gọn hai tên ma thần.
“Dừng tay!”
Ma thần có thực lực mạnh nhất hét lên. Nhưng chẳng còn kịp nữa rồi. Hai tên ma thần kia đã bị cắn nuốt trong nháy mắt.
Vòng tròn thần bí được phát động toàn lực tựa như một cái động không đáy.
Sắc mặt Đường Tuấn bỗng thay đổi, bởi vì giờ phút này, anh đã mất đi sự kiểm soát vòng tròn thần bí này.