*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cỗ thi thể không biết đã chết bao nhiêu năm bỗng nhiên bò lên từ trong hố, vốn là chỗ hai mắt giờ đây đã biến thành hai cái lỗ đen sâu hun hút, lúc này hai cái lỗ ấy bỗng phát sáng lên.
Một luồng sát khí xuất hiện từ trên người cái xác lan ra khắp xung quanh.
Sắc mặt Đường Tuấn bỗng có sự thay đổi lớn.
Sau khi tàn linh hợp vào với nhau đã nhập vào cái xác này, thực lực của cái xác này đã ghê gớm hơn lúc còn sống rất nhiều.
Bây giờ thực lực của cái xác sợ rằng đã có thể so với cảnh giới thần quân trung kỳ rồi. Cái xác gầm một tiếng, giọng điệu xen lẫn giọng thú và giọng con người, càng lộ vẻ đáng sợ hơn.
Xoẹt.
Móng tay thon dài của cái xác lao tới hướng Đường Tuấn, trên móng tay lóe lên ánh sáng lạnh, tạo thành cảm giác sắc bén không kém gì vũ khí.
Sắc mặt Đường Tuấn nghiêm trọng, một mình chống đỡ.
Rầm rầm rầm.
Giây lát trôi qua, anh đã giao chiến trăm hiệp với thi thể.
Toàn thân thi thể tựa như được tạo ra từ kim cương, quyền chưởng vào người nó thế mà lại phát ra tiếng tựa như đánh vào kim loại.
Loại thi thể này đã không còn có thể coi là sinh vật rồi, quả thật càng giống một loại binh khí hơn.
“Hi hi. Thằng nhãi mày không phải vừa rồi ghê gớm lắm sao? Bây giờ tiếp tục nào.”
Thi thể cất tiếng, âm thanh phát ra lại là tiếng của đám tàn linh.
“Thật sự tưởng tao không giết được chúng mày à?”
Đường Tuấn quát một tiếng, vòng tròn thần bí trong đan điền bỗng chuyển động.
Tiếng cười đắc ý của đám tàn linh bỗng dừng lại, dường như đã thấy được thứ gì đáng sợ, không biết bao nhiêu âm thanh cùng vang lên: “Căn nguyên chi lực. Thế mà mày lại có được căn nguyên chi lực?”
Nhưng chỉ trong thời gian nháy mắt một cái, thân thể cái xác ấy đã biến mất hơn nửa.
Đám tán lình kia dần dần bay ra từ bên trong thi thể, tháo chạy tứ phía. Nhưng bàn tay Đường Tuấn vừa nắm lại, căn nguyên chi lực lập tức cắn nuốt bao phủ ở không gian xung quanh.