*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một âm thanh vang lên, sau đó cây cối xung quanh đều chuyển động, trên thân cây thô bự lại mọc ra đôi mắt, mũi và ngũ quan khác. Cây cối vốn đã chết như thường thế mà lại đã sống lại. Trên bầu trời u ám, chỉ có một chút ánh sáng phát ra từ nơi cực kỳ cao xa kia. Dùng mắt thường có thể thấy được oán linh đang bay trong không trung, phát ra những âm thanh đầy đáng sợ. Trong tình huống như thế này, nhìn xem mọi thứ chung quanh…những loài cây cối có ngũ quan rõ ràng, Hận Thiên trực tiếp ngã quỵ xuống đất. Còn Đường Tuấn thì cau mày. Linh cảm nhạy bén của anh cảm nhận được rằng, những cái cây này vốn không phải sinh vật sống thực sự, mà dường như là một sự tồn tại đặc biệt. “Thằng quỷ, sao mày lại dám quấy rầy giấc ngủ của bọn tao.” Tất cả những cái cây nọ đều mở miệng, tạo thành một loại âm thanh rõ ràng một cách kỳ lạ. Tiếng nói vừa dứt, tất cả cây cối cũng di chuyển. Một đám cây mây từ xung quanh tiến lại gần Đường Tuấn, quật ngang không khí tạo thành những tiếng rít bén nhọn. Lực của mỗi một ngọn cây mây đều có thể khiến cảnh giới thần quân bị thương nặng. Đường Tuấn hừ lạnh một tiếng, lực lượng mạnh mẽ bộc phát, trực tiếp đánh gãy những cây mây này. “Thực lực tiểu quỷ này không tồi nhỉ, nhưng thế cũng không đủ đâu nha.” Một tiếng đùa cợt vang lên, những cây mây vốn đứt gãy trên mặt đất bỗng lại bay lên, liền lại với nhau, khôi phục lại cây mây nguyên vẹn như cũ. “Chúng ta ở khu rừng này, giết không chết được đâu nhé.” Từng cái cây vung vẩy ngọn cây, lại trăm miệng một lời mà nói. “Hừ. Nào có thứ gì tồn tại giết không chết, xem khuyển gia cắn chết chúng mày đi!” A Bảo khinh thường hừ một tiếng, thân hình bỗng trở nên to lớn mười phần. Miệng mở to, cắn nát bấy một gốc cây. Móng vuốt vỗ một cái, chém đứt ngang một gốc cây khác. Hành động của A Bảo rất nhanh, đã cắn nát đập vỡ toàn bộ cây cối xung quanh. Những mảnh gỗ tàn dư với những ngọn dây leo bay tán loạn đầy trời, thế nhưng âm thanh của cấy cối không biến mất, ngược lại càng thêm điên cuồng rầm rĩ: “Ha ha ha, chúng mày có giãy dụa cũng vô ích thôi. Ở đây, tao chính là bất tử!” Những mảnh gỗ bay tán loạn dường như nhận được lệnh tập hợp, lúc này lại tập trung ở một chỗ, sau đó tạo thành một gốc cây cổ thụ nguyên vẹn một lần nữa. Những cái cây ấy lại vung ngọn dây leo lên, tiếng cười nhạo lại vang lên lần nữa: “Thấy không? Bọn tao chính là thứ bất tử bất diệt đấy. Cho dù chúng mày có nghiền nát bọn tao vạn lần, bọn tao đều có thể sống lại.”