Mộ Vân Khung hạ giọng nói: “Đương nhiên là thống lĩnh Thái Thiên của đội Hắc Hổ!”
Vẻ mặt Mộ Hàn Thu lập tức trắng bệch, nếu biết thanh niên này là đệ tử thống lĩnh của đội Hắc Hổ, cho dù cho ông ta mười lá gan thì ông ta cũng không dám chỉ trích.
Nam thanh niên ánh mắt hung dữ nhìn về phía Mộ Hàn Thu và Đường Tuấn, trêu tức nói: “Còn nhớ những gì tôi vừa nói không?”
Nam tử trẻ tuổi khinh thường nhìn Đường Tuấn, nói: “Ha ha, anh dùng hai mươi triệu linh thạch cực phẩm để mua được đồ, Phá Cửu Tiêu tôi chỉ cần ngoắc ngón tay là có thể chiếm được.
Hì hì, yên tâm, tôi sẽ cho các người một cơ hội công bằng, để cho các người tận mắt nhìn thấy Mộ Thanh trở thành thị nữ bưng trà rót nước cho tôi như thế nào.”
Anh ta nói với Mộ Vân Khung: “Đừng làm khó thằng nhóc này, dùng hai mươi triệu linh thạch cực phẩm chỉ mua được một suất ở viện Mộc Hòe, cuối cùng không thu hoạch được gì, tôi cảm thấy anh ta rất đáng thương đó.”
Trong giọng điệu của Phá Cửu Tiêu tràn ngập đắc ý.
Mộ Vân Khung nhìn Đường Tuấn thêm mấy cái, chau mày, nói: “Mộ Hàn Thu, nếu đã như vậy thì ông hãy sắp xếp cho cậu ta đi.”
Mộ Hàn Thu vội vàng gật đầu, đợi mấy người Mộ Vân Khung đưa đón Phá Cửu Tiêu đi rồi, ông ta mới đứng thẳng người.