Trong đại điện trưởng lão của nhà họ Mộ, Mộ Dương Quan đang bẩm báo với mấy trưởng lão nhà họ Mộ, kể lại chuyện xảy ra hôm nay, chủ yếu là chuyện Mộ Thanh không chút khách sáo từ chối Ngô Tiềm.
Còn về chuyện Đường Tuấn cảnh cáo nhà họ Mộ, Mộ Dương Quan cũng không để ở trong lòng nên đương nhiên không nhắc đến nhiều.
Trong đại điện trưởng lão, tổng cộng có mười ông lão của nhà họ Mộ.
Sau khi nghe Mộ Dương Quan giảng giải xong, có một ông lão hừ lạnh một tiếng, bất mãn nói: “Tôi đã sớm nói Mộ Thanh là sói mắt trắng, các người hết lần này tới lần khác không tin.
Hiện tại chỉ bảo nó và Ngô Tiềm ở chung mà cũng không muốn, vậy tương lai những chuyện khác, nó không lật trời, nghe theo sự sắp xếp của chúng ta không.”
“Ngũ trưởng lão, tôi lại cảm thấy chuyện này Mộ Thanh không làm sai.
Người muốn có quan hệ tốt với Ngô Tiềm là các người, dựa vào cái gì phải để Mộ Thanh đứng ra nịnh hót Ngô Tiềm thay các người chứ.”
Không phải tất cả trưởng lão đều trách cứ Mộ Thanh, mà vẫn có người nói câu công bằng.
Tôi là vì dòng dõi của chúng ta, tôi là vì cả nhà họ Mộ! Mộ Thanh làm việc cho nhà họ Mộ, thân là con gái nhà họ Mộ, đây không phải là điều đương nhiên sao?
Để nó gặp một người mà thôi, cũng sẽ không thiếu đi một miếng thịt.”
Nhìn thấy đám trưởng lão sắp ầm ĩ, một tiếng quát như chuông hồng vang lên: “Được rồi.”
Trong đại điện trưởng lão lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn về phía người đang nói chuyện.
Đó là đại trưởng lão Mộ Cung Hành ngồi ở vị trí đầu tiên, rất lâu trước đó trùng kích cảnh giới Thần Quân thất bại, nhưng thực lực lại là đệ nhất nhà họ Mộ.
Mộ Cung Hành nhìn lướt qua mọi người, mặc dù hai mắt ông ta vì già nua mà hơi đục ngầu, nhưng ánh mắt lại rất sắc bén, phàm là người bị ông ta nhìn chằm đều cảm giác bí mật sâu trong nội tâm bị xuyên thủng.
Ông ta chậm rãi nói: “Mặc dù Mộ Thanh là người nhà họ Mộ, nhưng con bé làm cho nhà họ Mộ đã đủ nhiều rồi.
Lần này nó đề nghị tìm bạn đời, vốn tôi không đồng ý, bởi vì tôi muốn cho nó cơ hội lựa chọn, chứ không phải hy sinh vì nhà họ Mộ.”
“Tôi biết trong các người có người không thích con bé, cảm thấy nó là con gái, sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, không thể thật sự chống đỡ nhà họ Mộ.
Cho nên các người nghĩ hết mọi cách, muốn ép buộc tất cả giá trị của con bé để thành toàn tâm tư của mình.”
“Đại trưởng lão, chúng tôi!”
Ngũ trưởng lão tranh luận.
Đại trưởng lão giơ tay lên, thô lỗ cắt ngang lời ông ta, nói: “Đừng phủ nhận, tôi vẫn rất rõ nhà họ Mộ xảy ra chuyện gì.”
Ánh mắt ông ta càng thêm sắc bén, nói: “Tôi chỉ muốn nói cho các người biết, ánh mắt các người quá thiển cận, thật sự cho rằng móc nối quan hệ với nhà họ Ngô thì ghê gớm lắm sao?
Các người muốn có quan hệ với nhà họ Ngô, tôi không miễn cưỡng, nhưng các người không thể ép Mộ Thanh được.
Nếu để tôi biết các người ép Mộ Thanh, thì tôi sẽ xử lý từng người từng người một.
Đây là giới hạn của tôi.”
Trong đại điện trưởng lão im lặng một hồi, cuối cùng đám trưởng lão mới nói: “Biết rồi.”
“Đại trưởng lão, có chuyện muốn nói với ông một chút.