Ngay cả Ngô Tiềm ở bên cạnh cũng không nhịn được mà lên tiếng, lời nói không chút khách sáo.
Trước đó anh ta ra tay bị Đường Tuấn tránh được, cảm giác hơi mất thể diện, nên lúc này muốn tìm cơ hội đòi lại một chút.
Mộ Dương Quan thấy Đường Tuấn không có ý rời đi, một tay trực tiếp đẩy tới, pháp lực mạnh mẽ bộc phát, nhưng thân hình Đường Tuấn giống như Định Hải Thần Châm, hoàn toàn không cách nào lay động.
Đường Tuấn nhìn Mộ Thanh, cuối cùng thở dài, nói: “Tôi biết rồi.
Trong khoảng thời gian này tôi sẽ ở lại vực Thương Lãng, nếu cô có chuyện gì thì có thể tìm tôi.”
Mộ Xuân Nhu nghe xong cười giễu không thôi, châm chọc nói: “Đừng làm thân với chị họ Mộ Thanh nữa.
Cho dù thật sự có chuyện không giải quyết được, thì tên nhóc anh có thể giải quyết được sao?”
Đường Tuấn không giải thích, lại nhìn Mộ Thanh, rồi mới xoay người rời đi.
Mấy người Mộ Xuân Nhu có cảm giác bị xem thường, trong mắt không khỏi trào ra lửa giận.
Đang lúc bọn họ chuẩn bị làm gì đó, bỗng nhiên Mộ Thanh mở miệng nói: “Để cho anh ta đi đi.”
Mặc dù không biết Mộ Thanh có tính toán gì, nhưng hai người Mộ Xuân Nhu vẫn đồng ý.
Vẻ mặt Ngô Tiềm nịnh nọt tươi cười, nói: “Mộ Thanh tiên tử, tôi là Ngô Tiềm của nhà họ Ngô.”
Mộ Thanh đưa lưng về phía anh ta, giơ tay ngăn cản anh ta đang có ý nói tiếp, nói: “Các người cũng đi đi, tôi muốn yên lặng.”
Ngô Tiềm há hốc miệng, đầy bụng nói không nên lời, xấu hổ không chịu nổi, đành phải nháy mắt với Mộ Dương Quan.
Ánh mắt Mộ Dương Quan lóe lên, chậm rãi nói: “Chị họ, như vậy có chút không ổn.
Nhà họ Ngô ở vực Thương Lãng có danh vọng rất lớn, mấy người lớn trong nhà cũng có ý tác hợp, chị họ vẫn nên suy nghĩ một chút.
Nếu em nói lời của chị cho mấy người lớn nghe, bọn họ cũng sẽ nói chị họ suy nghĩ thiếu sót đó.
Em cũng là tốt cho chị họ thôi.”
Há mồm ngậm miệng đều là “chị họ”, nhưng lời nói của Mộ Dương Quan lại khiến người ta cảm giác được sự uy hiếp.
“Câm miệng lại.”
Mộ Thanh đoạn tuyệt quát: “Chuyện của tôi, tôi tự làm chủ! Các người đi ngay cho tôi!”