"Sư phụ Trương, Hồ Tam đã bắt được hai người kia, đang đi ra bên ngoài thành cổ." Quản gia cung kính nói.
"Biết rồi." Trương Tuyền xua tay. Quản gia lập tức lui xuống.
"Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi, ông anh Trương cần chi phải tốn công lớn như vậy, bắt lại là được. Có thể hầu hạ vị tông sư tương lai là ông, đó là phúc phần cô ấy đã tu luyện mấy đời." Người trung niên cười khẽ nói.
Trông đôi mắt Trương Tuyền hiện lên vẻ tàn nhẫn, nói: "Một người phụ nữ đương nhiên không đáng để tôi tốn nhiều công sức như vậy, chỉ có điều cô gái này khá là đặc biệt, còn có một người đàn ông nghi là con cháu gia tộc võ thuật đi theo bên cạnh, vì thế nên có chút phiền phức."
Người trung niên hiểu rõ. Trương Tuyền xuất thân bình dân, trước khi chưa thành tông sư thật sự không dám trêu chọc tới đám con cháu gia tộc võ thuật.
"Hừ!"Mặt Trương Tuyền lạnh lùng, nói: "Chỉ là tên công tử bột ỷ vào gia tộc mà ra vẻ oai phong thôi. Nếu thật sự chọc giận tôi, thật cho là tôi không dám giết cậu ta à. Quá lắm thì tôi trốn vào rừng sâu núi thẳm một lúc, thành tông sư rồi lại ra, đến lúc đó xem bọn họ làm sao bắt được tôi!"
Ông ta cầm một con cờ đen trong tay, trong lúc nói chuyện để lộ ý định giết người ra ngoài, thế mà bóp con cờ thành bột phấn!
"Ngươi kia có tu vi như thế nào? Hồ Tam đi có ổn không?" Người trung niên hỏi.
Trương Tuyền xoa xoa bột phấn trên tay, trả lời: "Tu vi của người kia chắc là ở nội công trung kỳ. Hồ Tam mặc dù là cao thủ nội công sơ kỳ, nhưng nền móng cũng không thua kém đám con cháu gia tộc võ thuật, hơn nữa còn từng được tông sư chỉ bảo, đối phó với loại con cháu gia tộc thùng rỗng bình thường, chỉ biết chơi gái thì không thành vấn đề."
Người trung niên gật đầu nhẹ nhàng.
Trong lòng Trương Tuyền lại tính toán một lượt. Nếu như Hồ Tam đánh không lại Đường Tuấn, đến lúc đó ông ta vừa hay vu oan giá họa, đổ hết lên người vị tông sư phía sau Hồ Tam.
Bè trúc trôi băng băng ở giữa sông, gió lạnh buổi tối thổi qua, quần áo bay phần phật.
Thẩm Ngọc Nhu chỉ mặc một chiếc váy nên có chút lạnh, nhích người lại gần cơ thể Đường Tuấn.
Đường Tuấn mở rộng chân khí bảo vệ ra một chút để bảo vệ Thẩm Ngọc Nhu, lúc này mới nhìn về phía Hồ Tam đang ngồi xếp bằng trên bè trúc: "Các người muốn thế nào?"
Hồ Tam cười khẩy, nhìn lướt qua hai người, nói: "Ngoan ngoãn ngồi yên là được, có cho mày nói chuyện chắc."
"Anh Ba, đến rồi." Bấy giờ một tên đàn em chèo thuyền hô với Hồ Tam.
Bè trúc dừng lại bên bờ, bên cạnh cách đó không xa là một bãi tha ma.
Ánh trăng lạnh lẽo.
Một đám đàn ông hung dữ.
Bãi tha ma.
Kết hợp lại thành một hình ảnh âm u kinh khủng.
"Đi thôi!" Hồ Tam đứng dậy.
"Anh Đường Tuấn, tôi." Thẩm Ngọc Nhu dù sao cũng là con gái, lúc này không khỏi lộ ra vẻ mặt sợ sệt.
Đường Tuấn vỗ vỗ tay cô ấy , nói: "Đừng sợ. Có tôi ở đây, không có chuyện gì đâu."
"Đã khó tự bảo vệ mình rồi, còn dám nói mạnh miệng!"Hồ Tam lên tiếng trước, lạnh lùng giễu cợt.
Đoàn người đi cách bờ mấy chục mét, đến gần bãi tha ma, bảy, tám tên thanh niên bao vây Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu lại.
"Thàng nhóc thối, đừng trách tụi tao vô tình. Muốn trách thì trách bản thân không có mắt nhìn." Hồ Tam móc ra một cây đao ngắn sắc bén không biết lấy từ chỗ nào, vẻ mặt dữ tợn.
Đường Tuấn thở dài, nhìn Thẩm Ngọc Nhu đang không biết bây giờ phải làm thế nào cho phải, giơ tay ấn một cái vào huyệt ngủ sau cổ cô ấy. Cô gái bèn thiếp đi trong lòng Đường Tuấn.
"Ha ha ha! Đúng là một đám cậu ấm cô chiêu chưa từng thấy chuyện đời, vậy mà cũng có thể ngất." Hồ Tam khinh thường nói: "Có điều vừa hay bớt việc cho tao."
Gã vung đao ngắn trong tay lên, trên thân đao lập tức tỏa ra ánh sáng lành lạnh: "Thằng nhóc, cậu muốn chết thế nào?"