“Em đừng lo, không có chuyện gì đâu. Bây giờ vẫn còn sớm, mà ở đây lại còn nhiều việc, mình cứ làm thêm một lúc nữa rồi về”.
Lạc Tuyết đắn đo một chút rồi gật đầu.
“Thế cũng được!”
Tại một câu lạc bộ tư nhân trên phố Hán Đường.
Ngô Lương run rẩy đến đây, sau đó được một người thanh niên cao gầy đeo kính râm dẫn vào trong một phòng bao sang trọng.
Lúc này, đang có một người đàn ông trông rất oai nghiêm đang ngồi trên chiếc ghế sofa ở giữa phòng.
Gã cầm một con dao trong tay, sau đó xoay tròn, con dao xoay tít khiến ai nhìn cũng phải thấy hoa mắt.
Đúng lúc này, cửa phòng bao mở ra, người đàn ông đeo kính râm đã dẫn Ngô Lương đi vào.
“Anh Long, Ngô Lương đến rồi ạ!”
Người đàn ông đeo kính lễ phép cúi chào người thanh niên đang ngồi trên sofa.
Người thanh niên ấy gật đầu.
“Ông ta ở lại, còn cậu ra ngoài trước đi”.
Người đàn ông đeo kính rất nghe lời, người thanh niên vừa nói dứt câu thì ông ta ta thở phào một hơi rồi nhanh chóng quay người đi ra ngoài ngay.
Lúc này, chỉ còn lại Ngô Lương và người thanh niên ở trong phòng bao. Ngô Lương không chút do dự mà quỳ ngay xuống đất.
“Xin anh Long tha mạng!”
Ngô Lương run giọng nói.
Có thể người khác không biết người thanh niên này là ai, nhưng ông ta thì biết rất rõ.
Đây chính là Long Tam – đại ca của Long Hổ Môn, một nhân vật phong vấn của Tân Hải.
Đúng ra mà nói thì ông ta cũng là người của Long Tam.
Song hiện giờ, ông ta chỉ thấy lạnh buốt và vô cùng khiếp sợ.
Vì ông ta hiểu rất rõ sự đáng sợ của người này, dù gã không nói gì, nhưng chỉ cần đứng đối mặt với gã như này thôi cũng đủ khiến ông ta sợ mất mật rồi.
Huống hồ, ông ta còn biết rõ lý do mà Long Tam gọi mình đến đây.
“Tha ư?”
Người thanh niên cắm con dao lên mặt bàn, sau đó lạnh băng nhìn Ngô Lương.
“Tha thế nào? Thử nói xem mình phạm lỗi gì đi, nếu nói đúng thì tôi sẽ tha cho!”
Nghe thấy thế, Ngô Lương vội lau mồ hôi trên mặt rồi run rẩy nói.
“Anh Long, tôi không nên đắc tội với anh Sở, tôi đã chọc giận sai người, xin anh nể tình xưa nghĩa cũ mà tha cho tôi lần này”.
Cheng!
Ngô Lương vừa nói dứt câu thì Long Tam đã hất cả bình rượu xuống đất vỡ tan.
Sau đó, gã lạnh mặt nhìn Ngô Lương với vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
“Ông có biết anh Sở là người mà đến tôi cũng không dám đắc tội không?”