Thế nhưng, đối mặt với cầu xin của cậu ta, Sở Bắc vẫn lạnh nhạt lắc đầu.
“Tôi nói rồi, chuyện ở đây không liên quan gì đến tôi cả, tôi không có nghĩa vụ thanh toán giúp cậu”.
Nói xong, Sở Bắc định rời đi.
Thế nhưng khi anh vừa sắp ra đến cửa, Ngô Lương đột nhiên đứng chắn trước mặt anh.
Chỉ thấy vẻ mặt Ngô Lương nham hiểm nhìn Sở Bắc, lạnh giọng nói: “Trước khi chuyện được giải quyết, ai cũng không thể đi!”
Nghe thấy lời của Ngô Lương, vẻ mặt Sở Bắc thoáng chốc trở nên lạnh lùng.
“Ông muốn cản tôi?”
Ngô Lương hít sâu một hơi, lạnh lùng lên tiếng: “Hừ, kiếm chuyện chỗ ông đây, bây giờ lại muốn đi, khắp thiên hạ này, nào có chuyện tốt như vậy?”
Sở Bắc nghe vậy, trầm giọng nói: “Tôi nói rồi, chuyện ở đây, căn bản không liên quan gì đến tôi, ông nghe không hiểu sao?”
“Không liên quan?”
Ngô Lương lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng: “Ông đây chỉ nhận tiền, còn về chuyện khác, không dính đến tôi, mấy người tự mình giải quyết”.
Sở Bắc lắc đầu, không nói gì, mà chuẩn bị vòng qua Ngô Lương rời đi.
Nhưng lúc này, Ngô Lương lại chắn trước mặt anh.
“Nhóc con, lời ông đây nói mà cậu không nghe à, cậu còn dám tiến lên một bước nữa, có tin ông đây đánh chết cậu không!”
Vẻ mặt Sở Bắc thờ ơ lắc đầu.
“Ông có thể thử xem! Tôi nói thật cho ông biết, chỉ cần ông dám làm gì thì tiệm cơm này của ông đừng nghĩ đến chuyện mở tiếp nữa!”
Nghe thấy Sở Bắc kiêu ngạo nói như vậy, Ngô Lương lập tức cười lớn ha ha.
“Nhóc con, mạnh miệng cũng sợ nuốt lưỡi, cậu nghĩ mình là ai, còn khiến tiệm tôi không mở được sao? Cũng không biết tự lượng sức mình!”
Sở Bắc lạnh nhạt nói: “Nếu không tin, ông có thể thử xem”.
Ngô Lương vốn cũng chẳng tin gì lời của Sở Bắc, nhưng lúc này ông ta nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh tự tin của Sở Bắc, trong lòng thoáng chốc cũng chùng xuống.
Nhưng, sau khi Ânghĩ đến át chủ bài của mình, trong lòng lại có chút tự tin.
“Nhóc con, cho dù cậu là ai, ông đây cũng không sợ, nói thật cho cậu vậy, sau lưng ông đây, có anh Long chống lưng đấy!”
Nói đến đây, ánh mắt ông ta chợt có chút khinh thường.
“À đúng rồi, với thân phận của cậu, chắc không biết anh Long là ai đâu, ông đây nói cho cậu biết, anh Long là bá chủ thế giới ngầm ở Tân Hải này, anh ta muốn cậu chết lúc canh ba thì chắc chắn cậu không sống đến canh năm, thế nào, sợ rồi chứ?”
Nghe hết lời của Ngô Lương, vẻ mặt Sở Bắc vẫn lạnh nhạt, không hề sợ hãi gì.
Trái lại mấy người Dương Ân nghe thấy lời Ngô Lương thì lập tức bị dọa sợ.
Thậm chí, mấy tên bạn bè tay chân sau lưng cậu ta cũng đã quỳ dưới đất, bắt đầu cầu xin.
Tuy Dương Ân không quỳ xuống, nhưng nếu nhìn kỹ thì hai chân cậu ta cũng run bần bật rồi.
Rõ ràng, lúc này trong lòng cậu ta cũng chẳng còn bình tĩnh gì.
Ngô Lương nhìn phản ứng mấy người Dương Ân thì vẻ mặt đắc ý.