“Đây có là gì, nói thật cho cậu biết xe ông đây mua không rẻ đâu, chỉ cần các cậu lăn lộn với tôi, tôi sẽ đảm bảo cho các cậu ăn no mặc đủ”.
Mọi người lại đồng loạt nịnh nọt Dương Ân khi nghe cậu ta nói thế.
“Anh Dương, các anh em biết anh là người nghĩa khí nhất, các anh em cảm thấy yên tâm”.
“Đúng thế, tôi lăn lộn trong xã hội nhiều năm rồi nhưng chưa từng gặp người nào đối xử rộng lượng với các anh em như anh Dương”.
“Đúng vậy, nhìn cả bàn thức ăn này xem, nói ít cũng phải mấy mươi ngàn, trước khi quen biết anh Dương, tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình có cơ hội ăn cơm ở nơi cao cấp thế này”.
Nghe mọi người nịnh bợ mình như thế, ánh mắt Dương Ân hiện lên vẻ đắc ý.
Cậu ta nhìn thức ăn trên bàn, đắc ý nói: “Các cậu đừng thấy cả bàn đồ ăn này đắt mà lầm, tôi ăn cơm ở đây không tốn một đồng”.
Không tốn tiền?
Mọi người đều tỏ vẻ ngờ vực khi nghe Dương Ân nói thế.
Một thanh niên tóc xanh nhìn Dương Ân, ngờ vực hỏi: “Anh Dương, anh nói thật sao? Có người đến trả tiền cho cũng khó tin quá nhỉ?”
Thanh niên cao gầy cũng không dám tin nói: “Đúng thế, cả bàn thức ăn này không rẻ chút nào, e là không mấy ai có thể trả nổi”.
Nghe hai người này nói, thanh niên tóc vàng lúc đầu nói chuyện cảm thấy không vui.
“Hứ, bọn mày biết cái gì chứ, người giỏi giang như anh Dương thường sẽ không để lộ thân phận thật, nếu anh ấy đã nói thế thì chắc chắn có người đến tính tiền, chúng ta đợi xem là được rồi”.
Nghe thế mọi người đều gật đầu.
Dương Ân càng thêm đắc ý, cậu ta nhìn mọi người ung dung nói: “Các cậu đợi mà xem, người tính tiền sắp đến rồi”.
Mọi người cũng lộ ra vẻ mong đợi khi nghe Dương Ân nói thế.
Nhìn ánh mắt mong đợi của mọi người, Dương Ân càng tỏ ra kiêu ngạo.
Ánh mắt cậu ta nhìn mọi người hiện rõ sự khinh thường.
Lúc này cậu ta đã quên mất thân phận của mình, đã xem mình thành nhân vật chính giỏi giang vô cùng kia.
Mà đám người trước mặt này chỉ có thể là tùy tùng đi theo vỗ tay cho cậu ta.
Đúng lúc này cửa phòng VIP mở ra, một người đi vào.
Người này chính là Sở Bắc đã đồng ý với Lạc Tuyết đến đây tìm Dương Ân.
“Này, anh là ai? Có phải đi nhầm chỗ rồi không?”
Mọi người nhìn Sở Bắc đi vào, ánh mắt đều hiện lên vẻ ngờ vực khó hiểu.
Họ không hề quen với người đàn ông bỗng nhiên bước vào này.
Mặc dù không nhìn thấy nhưng Sở Bắc có thể cảm nhận được khói mù mịt, trên bàn có rất nhiều đồ ăn thừa.