Chương 425 “Dạy cho họ một bài học là được, chứ hết mồi câu rồi thì lấy gì nhử cá?” “À, vâng! Tôi sẽ dạy cho họ một bài học nhớ đời!” Ngắt máy xong, Sở Bắc rơi vào trầm tư. Anh nhắm mắt như đang chờ đợi điều gì đó. Sau khi anh gõ ngón tay năm nhịp thì điện thoại chợt đổ chuông. “Anh Sở, chào anh”. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói bình tĩnh của Dương Xuyên. “Tôi tưởng anh không dám gọi cho tôi cơ”. Sở Bắc như đã dự liệu được chuyện này từ trước nên không hề ngạc nhiên chút nào. “Ha ha, đúng là anh Sở có khác, giờ vẫn bình tĩnh được thế này, khâm phục, nhưng…” Dương Xuyên cười lớn rồi nói vào chuyện chính. “Nhưng chuyện hôm nay khiến bổn thiếu gia rất không vui, nếu không cho anh một bài học thì tôi mất hết mặt mũi mất”. Dương Xuyên trầm giọng xuống nói với vẻ đáng sợ! “Vì vậy, tôi đành mời con gái anh đi chơi thôi!” “Nhưng tôi chỉ cho anh đúng mười phút, nếu trong khoảng thời gian ấy mà anh tìm thấy tôi thì con gái anh sống, không thì…” Dương Xuyên nói lấp lửng với vẻ sâu xa. “Dù tôi là một người rất dễ tính, nhưng nếu sai giờ hẹn thì sẽ là chuyện khác đấy!” “Bây giờ bắt đầu tính thời gian, để tôi xem anh giỏi đến mức nào!” Dứt lời, Dương Xuyên cũng ngắt máy. Từ đầu đến cuối, Sở Bắc không nói gì hết. Cũng không thể hiện cảm xúc gì. Anh vừa bỏ điện thoại xuống thì Thanh Vũ đã quay lại xe rồi ngồi vào ghế lái. “Cậu chủ, tôi tìm thấy rồi, Dương Xuyên đang ở toà nhà La Hàng bị bỏ hoang”. Thanh Vũ vừa báo cáo vừa khởi động xe lao vút đi. “Toà nhà lớn La Hàng, một địa điểm lý tưởng để chôn xác đấy!” Sở Bắc lạnh mặt lẩm bẩm. “Tôi cũng muốn xem Dương Xuyên này có tài cán gì!” La Hàng là một toà nhà bỏ hoang nổi tiếng ở Tân Hải. Toà nhà lớn cao sừng sững mọc giữa trung tâm, thậm chí nó từng được coi là biểu tượng của thành phố này. Năm năm trước phải gọi là thời kỳ đỉnh cao của toà nhà này. Nó vừa là toà nhà lớn nhất, vừa là khu trung tâm thương mại nhộn nhịp nhất. Thậm chí nói toà nhà lớn La Hoàng nắm mạch kinh tế của Tân Hải cũng không phải là quá. Ngay đến các gia tộc lớn hàng đầu cũng bị lép vé.