Chương 413 Đây là cực hạn của Dương Xuyên. Dương Xuyên bị ép đến mức bất lực, đã định liều mạng một phen. Lúc này dù Thanh Phong thêm một đồng nữa cũng sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Vù! Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung nhìn Thanh Phong. Ẩn ý lại không giống nhau! Nếu có thể lựa chọn, đương nhiên bọn họ thà rằng tập đoàn Bắc Dã lấy được bến cảng! Chỉ là, tập đoàn Bắc Dã vừa mới bỏ ra tám mươi tỷ, còn có thể bỏ ra thêm một trăm tỷ hay sao? Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Sở Bắc khẽ cười, gật đầu. Lúc này Thanh Phong mới thản nhiên ngẩng đầu. “Một trăm tỷ… Lẻ một đồng!” Vừa dứt lời, gương mặt tươi cười của Dương Xuyên lập tức cứng đờ! Sắc mặt không còn chút máu! Một trăm tỷ! Mặc dù chỉ hơn một đồng nhưng vẫn là thật! Dương Xuyên biết, cho dù bản thân có tăng thêm bao nhiêu thì Thanh Phong cũng sẽ tăng thêm một đồng mà thôi. Cảm giác này giống như hạt giống vừa mới nảy mầm thì đã bị một tảng đá đè nát. Cho dù có sinh trưởng đến đâu cũng sẽ bị đè đầu! Tuyệt vọng, lại vô lực! Xung quanh lặng ngắt như tờ! Đều đang chờ đợi Dương Xuyên đáp trả. Sở Bắc khẽ tựa vào ghế, uống một ngụm trà. Vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn không chút thay đổi! Trái lại Lạc Tuyết thì nắm chặt cánh tay anh, căng thẳng đến chảy cả mồ hôi. Mặc dù cô chỉ là khách, nhưng với cảnh tượng “hoành tráng” như vậy, vẫn khiến cô lo lắng không thôi! “Cậu Thanh Phong ra giá một trăm tỷ lẻ một đồng, Cậu Dương, anh xem…” Thư ký Vương lạnh nhạt mở lời, ánh mắt nhìn Dương Xuyên đầy suy nghĩ! “Tôi…” Dương Xuyên tức đến cả mặt đỏ ửng, nếu có thể thêm thì hắn ta còn nhẫn nhịn như vậy sao? Thở hổn hển vài hơi, Dương Xuyên nuốt xuống cơn giận, cam chịu, cũng chỉ có thể cắn răng từ bỏ! “Hừ, nếu tập đoàn Bắc Dã đã muốn có như vậy, cậu đây sẽ nhường cho anh!” Căm hận nói xong, Dương Xuyên lại lạnh lùng trừng nhìn Sở Bắc! “Sở Bắc, cậu đã nhớ rõ mặt anh rồi, anh đợi đó cho tôi!” Sao hắn ta không nhìn ra, tên này rõ ràng là đang nhắm vào hắn ta chứ gì nữa! Mà người nắm giữ tất cả chuyện này, hiển nhiên chính là Sở Bắc! Đối với chuyện này, Sở Bắc chỉ nhún vai, chẳng buồn để ý. Dương Xuyên lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, rồi đưa người rời đi!