Chiến Thần Sở Bắc

Chương 16



Chương 16

Khó khăn lắm ông ta mới sắp đặt được mọi thứ ổn thỏa, và còn trước mặt bao nhiêu nhân vật máu mặt như này.

Nếu bị Sở Bắc phá hỏng thì không đơn giản chỉ là vấn đề mất mặt.

“Sở Bắc? Nếu tao nhớ không lầm, năm năm trước mày là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Lạc phải không?”

La Vạn Sơn liếc mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Nhưng mày như thế này là ý gì? Phải chăng mày cảm thấy nhà họ La tao dễ ăn hiếp lắm?”

Chu Cầm vẫn luôn im lặng không nói như chợt nghĩ ra điều gì, nhìn Sở Bắc chằm chằm, ánh mắt gần như phun ra lửa.

“Mày mày, mày chính là thằng súc sinh đã hại con gái tao 5 năm trước phải không?”

“Đồ súc sinh, đồ cặn bã, thằng mù! Mày có biết mày đã làm hại con gái tao thê thảm như thế nào không? Tại sao mày không đi chết đi?”

Chu Cầm trợn trừng mắt tức giận, cuồng loạn bùng nổ, hận một nỗi không thể bóp chết Sở Bắc!

Nếu không vì Sở Bắc, gia đình họ đâu đến nỗi giảm sút đến bước đường này?

Đâu cần phải chịu đựng nỗi nhục suốt 5 năm như vậy?

Lúc này biết kẻ hãm hại con gái mình thực ra chính là thằng ở rể của nhà họ Lạc.

Chu Cầm suýt chết tại chỗ vì tức giận.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Ánh mắt nhìn Sở Bắc và Lạc Tuyết càng thêm lạ lùng.

Ngày đó, Lạc Mai, cô cả của nhà họ Lạc đính hôn với một người đàn ông không hề có chút danh tiếng gì đã gây ra rất nhiều sóng gió ở Tân Hải.

Còn Lạc Tuyết, cô con gái thứ hai của nhà họ Lạc chưa chồng mà sinh con lại càng là chủ đề được nhiều người bàn tán.

Lạc Tuyết và Lạc Mai là chị em họ gần gũi!

Nhưng điều này có nghĩa là gì?

Em rể làm chồng sắp cưới của chị? Hay anh rể lăng nhăng với cô dì?

Chỉ có mấy người Chu Minh Hạo đang cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Bắc, như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Tiểu Tuyết, đi thôi, anh đưa em về nhà!”

Sở Bắc ngẩng đầu, bỏ qua mọi tiếng ồn ào, kéo bàn tay nhỏ bé của Lạc Tuyết đi ra ngoài.

Anh nóng lòng muốn gặp con gái mình.

“Đứng lại!”

Nhưng trước khi anh kịp nhấc chân lên, giọng nói tức giận của Lạc Vinh Quang lập tức vang lên.

“Sở Bắc, tốt hơn hết mày nên nhận rõ thân phận của mình, đừng tự tìm đường chết! Còn cháu, Lạc Tuyết, ông không muốn quá tuyệt tình, cháu đừng ép ông!”

La Huy đang quỳ trên mặt đất cũng đột ngột đứng dậy, dừng lại trước mặt Sở Bắc với vẻ mặt u ám.

“Thằng ranh, muốn cướp dâu trong đám cưới của cậu chủ này hả? Tao thấy mày chán sống rồi phải không?”

“Mày chỉ là một thằng ở rể phế vật mà thật sự tưởng mình là người có máu mặt đấy à? Mày có tin là cậu chủ tao chỉ cần nói một lời, đừng nói là mày mà cả nhà họ Lạc cũng đi đời luôn không?”

La Huy nghiến răng, hắn thật sự rất tức giận.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.