Chiến Thần Phục Thù

Chương 344



Hy vọng duy nhất của Tô Thần cũng đã mất, hắn nằm xụi lơ dưới đất: “Cậu độc ác thật đấy Lăng Khôi! Cậu chẳng qua cũng từng là một thằng rể vô dụng của nhà họ Tô chúng tôi mà thôi, ai ai cũng mắng chửi cậu là đồ vô dụng, là rác rưởi chỉ biết ăn bám qua ngày. Bây giờ cậu phất lên, vì để rửa sạch mọi sự tự ti lúc trước của mình nên muốn trả thù nhà họ Tô một cách thậm tệ đúng không?”

Bốp!

Lăng Khôi giáng cho Tô Thần một bạt tai.

Tô Thần đột nhiên bị đánh đến mức ngã phịch xuống đất, hộc máu mồm, ngay cả nói chuyện cũng không mở miệng được.

Lăng Khôi cũng không thèm quan tâm đến hắn mà chuyển sang nhìn bà cụ Tô: “Liễu Oanh! Bây giờ thị trấn Tào Dương có hơn bảy mươi nghìn bệnh nhân, trước mắt đã được người của tôi đưa đi cách ly điều trị. Nhưng vật tư của chúng tôi không đủ để trị tận gốc căn bệnh này, cần phải có thuốc y học thảo dược”.

Thuốc y học thảo dược liên quan đến sự sống chết của hơn bảy mươi nghìn sinh mệnh, Lăng Khôi không thể không tự mình đến.

Bà cụ Tô hết sức hoảng sợ, đáp: “Tôi không biết! Tôi không liên quan gì đến chuyện này cả! Độc quyền bằng sáng chế thuốc y học thảo dược và toàn bộ tài liệu đều đã bán hết cho Cửu gia rồi”.

Lúc Lăng Khôi không ở đây, bọn họ có thể thỏa thích chửi mắng Lăng Khôi.

Nhưng khi bọn họ thật sự trông thấy Lăng Khôi thì sợ đến rắm cũng không dám đánh.

Lăng Khôi hỏi: “Cũng phải còn công thức điều chế thuốc chứ?”

Bà cụ Tô đáp lời: “Công thức quá phức tạp, hơn mấy trăm nghiên cứu viên mới tổng hợp ra được. Tôi cũng không phải là nghiên cứu viên của dự án, sao có thể nhớ được chứ?”

Lăng Khôi lại nói: “Chắc vẫn còn bản lưu khác đúng không? Các người nói cho tôi biết, tôi sẽ cho phép các người đổi sang nơi khác thoải mái hơn”.

Tô Thần đáp lời: “Tôi có thể nói cho cậu bản sao lưu ở nơi nào nhưng cậu phải thả chúng tôi ra ngoài. Hơn nữa, từ đây về sau, cậu không được chống đối với người nhà họ Tô chúng tôi nữa!”

“Anh đang ra điều kiện với tôi sao?”, ánh mắt Lăng Khôi trở nên lạnh băng.

Tô Thần dường như bắt được cọng rơm cứu mạng, thái độ cũng lớn lối hơn nhiều: “Một công thức điều chế thuốc có thể cứu mạng của bảy mươi nghìn người, điều kiện của tôi cũng không hề quá đáng!”

“Tô Thần, anh thật sự khiến người ta thất vọng! Bảy mươi nghìn bệnh nhân này là do chính tay nhà họ Tô các người gây nên! Đưa công thức điều chế thuốc ra không phải là điều mà nhà họ Tô các người phải làm sao? Anh còn dám dựa vào đó để ra điều kiện với tôi nữa ư?”, Lăng Khôi vô cùng phẫn nộ: “Nhà họ Tô các người chẳng những bẩn thỉu mà còn mất hết tính người!”

“Dùng hình đi! Tra tấn đến chết! Chết thì chết! Thứ người như vậy căn bản không xứng sống trên đời này!”, Lăng Khôi hét lớn, mấy nhân viên cai ngục xông lên, thẳng tay tra tấn Tô Thần.

Mười tám loại dụng cụ tra tấn, dùng hết từng cái từng cái một.

Rút móng tay, kẹp ngón tay, ghế điện,…

Đến dụng cụ tra tấn thứ ba thì Tô Thần đã không chịu nổi nữa mà hét lên: “Tôi nói, tôi nói… Ở chỗ của Tôn Bác, ông ta có một bản sao! Ngoài ra, trong tay Hàn Đông cũng giữ một bản!”

“Nói sớm thì đã không có chuyện gì rồi! Cứ phải giả vờ giả vịt trước mặt tôi”, Lăng Khôi đứng dậy bỏ đi.

Bà cụ Tô vội vàng nói: “Lăng Khôi, cậu vừa mới nói, nếu chúng tôi nói với cậu thì cậu sẽ cho phép chúng tôi đối sang chỗ khác dễ chịu hơn”.

“Đáng lẽ là sẽ cho các người, nhưng các người cứ làm bộ làm tịch nên đã bỏ lỡ rồi. Tiếp tục ở đây sống hết quãng đời còn lại đi!”, dứt lời, Lăng Khôi đi thẳng ra ngoài.

Sau đó ra lệnh cho Tô Ba và những người dưới trướng anh đi tìm Tôn Bác và Hàn Đông để lấy phương thức điều chế thuốc, chữa trị cho bảy mươi nghìn người bệnh.

Cánh cửa sắt vừa dày vừa nặng một lần nữa đóng sập lại.

Bà cụ Tô nằm gục trên mặt đất khóc lóc, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa: “Tôi nên nói ra sớm… Tôi nên nói! Chúng tôi không nên ôm hy vọng, không nên mà… A a a… Lăng Khôi, xin lỗi, tôi sai rồi!”

Tiếng la hét thảm thiết khiến người ta tan nát cõi lòng.

“Bà nội, cháu xin lỗi, cháu sai rồi!”, Tô Thần quỳ xuống đất nói xin lỗi.

Trong đầu hắn hiện ra bóng dáng của Lăng Khôi, đáng sợ hệt như ác quỷ.

Giang Kiên trong lành, mưa phùn bay bay.

Một trận mưa phùn lất phất đổ xuống, quét sạch toàn bộ thành phố Trung Hải, mưa rơi khoảng chừng ba ngày ba đêm.

Bên ngoài hồ ở Túy Tiên Lầu trên núi Tích Sơn, vô số hạt mưa rơi xuống mặt nước, gõ thành từng vòng từng vòng sóng tròn.

Từng vòng từng vòng lan tỏa.

Thỉnh thoảng lại có vài chú ếch nhảy khỏi mặt nước kêu “ồm ộp”.

Tiếng mưa rơi, tiếng ồm ộp đan dệt thành một bức họa, hệt như một bức tranh cảnh mưa bụi Giang Kiên.

Lăng Khôi một tay cầm ô, tay kia xách theo cặp lồng giữ nhiệt thật lớn, đi qua cầu, từng bước một đi đến cửa Túy Tiên Lầu.

Trong cặp lồng giữ nhiệt là món ngon mà Lăng Khôi chú tâm làm ra.

Hiển nhiên là mang đến cho sư phụ Thủy Nguyệt.

Lần này, ở thị trấn Tào Dương, Lăng Khôi có thể dựa vào sức một người mà đánh bại được sự công kích do bốn cao thủ liên hợp lại là nhờ vào công lao rất lớn của Thủy Nguyệt.

Thời gian Lăng Khôi đi theo Thủy Nguyệt chưa bao lâu, nhưng những gì thu hoạch được lại rất nhiều.

Rõ ràng lúc ấy, hai nhát kiếm đã chém trúng cổ Lăng Khôi.

Nhưng Lăng Khôi lại không bị chút thương tích nào.

Nguyên nhân là bởi Lăng Khôi đã vận dụng kiến thức trong cuốn Kình Lạc Hải Lan Kinh.

Trước mặt Kình Lạc Hải Lan Kinh thì chiêu thức Kiếm Thiết đó chẳng là gì cả.

Bằng không, e rằng Lăng Khôi đã toi đời rồi.

“Cốc cốc cốc!”

Lăng Khôi gõ cửa.

Gõ cửa chỉ vì lễ phép.

Mọi khi Lăng Khôi đều mở thẳng cửa mà vào, lần này Lăng Khôi lại thấy, hẳn là mình nên lễ phép một chút, thể hiện sự tôn trọng dành cho Thủy Nguyệt.

Sâu trong nội tâm, Lăng Khôi đã thật sự công nhận rằng Thủy Nguyệt là sư phụ của mình.

Đang lúc Lăng Khôi mơ hồ cảm giác rằng sẽ không có ai mở cửa, bèn định đẩy cửa mà vào.

Đúng lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra.

Lăng Khôi hoảng hốt, vô thức nói: “Sư phụ, sao hôm nay lại tự mình ra mở cửa đón con thế? Thật ra thì sư phụ lịch sự với con như vậy, con thấy không quen chút nào”.

Không ai đáp lời.

Lăng Khôi cảm thấy lạ kỳ, ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy ngay trước mắt là một bóng dáng quen thuộc.

Người đến là Tô Duệ Hân.

Vết thương của Tô Duệ Hân đã bình phục, cơ thể mảnh mai yểu điệu. Khuôn mặt vẫn đẹp đẽ động lòng người như trước, dù gầy hơn so với ngày trước nhưng lại thêm mấy phần vẻ đẹp mong manh.

Hai người, một ở bên trong, một đứng bên ngoài.

Bốn mắt nhìn nhau, mãi lâu sau vẫn chưa ai nói một lời.

Sau đó, Tô Duệ Hân nhìn lên, nước mắt rơi xuống.

Cô nhón chân rồi nhào vào lòng Lăng Khôi, ôm Lăng Khôi thật chặt: “Lăng Khôi, em rất nhớ anh!”

“Sau này đừng đẩy em ra xa nữa! Mỗi lần anh đối xử lạnh lùng với em, trái tim em đau đớn như bị dao cứa”.

Cặp lồng giữ nhiệt trong tay Lăng Khôi cũng không cách nào nắm chặt, bỗng nhiên rơi xuống.

Anh giang hai tay, ôm chặt cô gái vào lòng: “Duệ Hân, xin lỗi em, anh đã không bảo vệ tốt cho em, để em phải chịu khổ rồi!”

Lăng Khôi vốn không phải là người dễ động lòng, nhưng giờ phút này, Lăng Khôi cũng khó mà chịu đựng nổi.

Hai người lẳng lặng ôm nhau như vậy, không ai nói một lời.

Chỉ thấy mưa bụi bay bay, để mặc thời gian cứ thế trôi qua.

“Khụ khụ…”

Lúc này, một tiếng ho khan từ trong Túy Tiên Lầu vang lên, cắt đứt tình cảnh lãng mạn: “Bên ngoài là đồ đệ Lăng Khôi của tôi đấy à?”

“Vâng. Sao thế?”, Lăng Khôi hơi khó chịu.

Sư phụ ơi là sư phụ, không thể để con ôm Duệ Hân lâu hơn được hả?

“Sư phụ đói rồi, mau đưa cơm vào đi. Nguội rồi thì ăn không ngon nữa”, giọng nói của Thủy Nguyệt lớn hơn.

Lăng Khôi im lặng, nếu có thể, Lăng Khôi thật sự rất muốn dùng một chưởng đánh chết bà ta.

Tô Duệ Hân buông Lăng Khôi ra, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ: “Lăng Khôi, sư phụ anh đã ba ngày không ăn cơm rồi, mang cơm vào cho bà ấy trước đã”.

Lăng Khôi bất lực, không có cách nào chỉ đành buông Tô Duệ Hân ra, rồi mang cặp lồng giữ nhiệt đi vào trong.

Đi đến lầu bốn, anh bày ra bốn món mặn một món canh.

Thủy Nguyệt không hề khách sáo, ăn như hổ đói, còn luôn miệng khen ngợi Lăng Khôi đôi câu: “Thằng nhóc này quả là có tài nấu nướng! Còn tiến bộ nhanh hơn cả võ công của con nữa!”

Lăng Khôi cũng cạn lời, sao sư phụ Thủy Nguyệt có thể nói nhiều như thế nhỉ? Bao nhiêu cơm cũng không chặn được miệng lưỡi của sư phụ!

“Lăng Khôi à, hay là con cũng ăn một chút đi?”, Thủy Nguyệt làm bộ làm tịch gắp một miếng thịt rồi vẫy vẫy trước mặt Lăng Khôi, sau đó cho vào… miệng mình nhai.

Hẹp hòi!

Lăng Khôi ngồi bên cạnh Tô Duệ Hân, lẳng lặng nhìn Thủy Nguyệt ăn xong cả bàn thức ăn.

Lăng Khôi thu dọn bát đũa, cho vào cặp lồng giữ nhiệt, chợt nói: “Sư phụ, cảm ơn đã cứu vợ con!”

Thủy Nguyệt đáp: “Sư phụ cũng thích vợ con lắm!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.