Chiến Thần Phục Thù

Chương 294



"Nhìn kìa, đó không phải là Lăng Khôi sao? Cái tên ngu ngốc này có thể sống đến bây giờ đã được coi là mạng lớn lắm rồi, còn dám chủ động tìm đến tận cửa để dâng mạng sao?"

“Cậu ta đang sợ rằng Lam Ngạo Thiên không chú ý đến mình à?”

"Một tên hề nhảy nhót thôi, muốn dùng tính mạng của mình để đi tìm cảm giác tồn tại hả?”

"...”

Lần đầu tiên, Lam Ngạo Thiên chú ý tới Lăng Khôi.

Bẩn thỉu, ăn mặc lôi thôi, trên người buộc xích sắt lớn ở cổ tay, nhìn thế nào cũng thấy giống một tên sát nhân bạc mệnh.

Mukes và Karina cũng ngay lập tức chú ý tới người này.

Vừa nãy, mặc kệ đám người Tần Phong nhấn mạnh Lăng Khôi chính là hung thủ sát hại Trần Vũ Anh như thế nào, bọn họ đều không liếc mắt nhìn Lăng Khôi.

Bởi vì bọn họ hoàn toàn không thèm để ý đến sự sống chết của Trần Vũ Anh.

Bây giờ nghe thấy Lăng Khôi lên tiếng, bọn họ mới đột nhiên bừng tỉnh, mẹ kiếp, ở đây còn có một người sống.

Giọng nói khàn khàn của Mukes vang lên: "Thằng nhóc này là một người ngay thẳng, còn tốt hơn nhiều so với lũ người dối trá kia. Cậu không nhắc nhở tôi thì tôi cũng quên là cậu còn sống”.

Nói xong, Mukes nở nụ cười nham hiểm đi về phía Lăng Khôi.

"Mukes, anh mau dừng tay, anh không xứng giết người đẹp trai như vậy”, Karina dùng đầu lưỡi liếm khóe miệng: "Đương nhiên là phải để tôi”.

Mukes mất hứng: "Karina, cô có ý gì?"

Karina cười nói: "Anh xấu xí như vậy, làm gì có tư cách giết người đẹp trai thế chứ?"

Mukes giống như bị đâm trúng tim, trong lòng vô cùng đau đớn, sát khí trên người lập tức tan biến, sau đó hồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, tôi xấu xí như vậy, không xứng giết một người đẹp trai”.

"Nhưng mà Karina, trước đây không phải cô cũng đã từng xấu xí như thế sao? Chẳng qua là phẫu thuật thẩm mỹ mà thôi. Vị bác sĩ chỉnh hình kia còn là tôi giới thiệu cho cô, cô đúng là vong ân phụ nghĩa. Nếu như tôi cũng phẫu thuật thẩm mỹ thì nhất định là đẹp trai không ai sánh được”, Mukes cố tranh cãi.

"Khuôn mặt thật của anh quá kém. Có chỉnh thế nào cũng xấu như vậy thôi”, Karina cãi lại.

“Lúc đó khuôn mặt thật của cô còn chưa chắc đã đẹp hơn tôi đâu”.

Hai người không ngừng cãi cọ, sau đó còn ra tay với nhau.

Tung đòn quyết đấu.

Chết tiệt, các người không nên bốc đồng như vậy chứ?

Hai người đã đánh bại cao thủ hàng đầu như Cung Tường và Tiêu Vô Ngôn chỉ với ba chiêu, giờ lại ra tay với nhau chỉ vì ai từng xấu hơn ai ư?

Có thể kỳ quặc hơn nữa không?

Lăng Khôi cũng lấy làm kinh hãi, đúng là hai kẻ tự luyến đi so đo tính toán với nhau.

Lăng Khôi không để ý đến bọn họ, anh kéo lê dây xích sắt nặng nề, đi từng bước một hướng về phía đài cao, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng nhìn Diệp Vân Phong: "Ông Diệp, giới võ thuật Trung Hải không phải không có người có thể đảm nhiệm trọng trách lớn”.

Diệp Vân Phong tò mò liếc nhìn Lăng Khôi.

Tất cả ông lớn của Trung Hải ở xung quanh đồng loạt quay đầu nhìn Lăng Khôi.

Tần Phong bật cười: "Lăng Khôi, mày sẽ bị tông sư Lam giết chết ngay lập tức thôi, mày còn muốn khoác lác sao? Hay là nói mày muốn bùng cháy trước khi chết? Muốn tìm cảm giác tồn tại hả?”

Lăng Khôi lớn tiếng nói: "Hôm nay, tất cả anh tài đã tụ họp. Môn chủ của phủ Vân Phong, Tứ Phương Quán, Bách Gia Quyền, đạo quán núi Tích đều ở đây. Các người đều là bại tướng dưới tay Lam Ngạo Thiên, bây giờ không ai trong số các người có thể ngăn cản bước chân của Lam Ngạo Thiên, nhưng tôi có thể”.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đã phá lên cười.

Giả bộ cũng phải có chừng mực chứ? Nếu quá mức thì chẳng khác gì thằng hề.

Đại ca à, tôi cầu xin cậu, có thể đừng giả bộ nữa không. Trái tim bé nhỏ của tôi không chịu được mất.

Lúc này chỉ có Cung Tường đứng ra trước, lớn tiếng nói: "Cậu Lăng, không thể xem thường chuyện này, chuyện này liên quan đến sống chết, càng liên quan đến vinh nhục và thịnh suy của Trung Hải chúng ta. Cậu không thể nói đùa được”.

Cung Tường đúng là người nhân hậu.

Lúc này, chỉ có ông ta đứng ra lo lắng cho sự an nguy của Lăng Khôi.

Nếu như Cung Tường không đứng ra thì sự việc sẽ không thể tiến triển tốt hơn được.

Nếu như người đứng ra là một nhân vật không hề quan trọng thì sẽ bất lợi cho Lăng Khôi.

“Tôi không nói đùa. Tôi muốn hỏi đại môn chủ, tôi có thể đại diện cho Trung Hải ra mặt hay không?”, Lăng Khôi nói.

Cung Tường nói: "Cậu Lăng vốn dĩ là người Trung Hải, đương nhiên có thể đại diện cho giới võ thuật Trung Hải”.

"Môn chủ Tiêu Vô Ngôn, ông cảm thấy tôi có thể đại diện cho giới võ thuật Trung Hải được hay không?”, Lăng Khôi lại hỏi.

Tiêu Vô Ngôn cắn răng nói: "Được. Bất kì người Trung Hải nào cũng có thể đại diện cho giới võ thuật Trung Hải quyết đấu với tông sư Lam. Nhưng về sống chết thì tôi không quản được”.

Lời nói vô tình này có nghĩa là cậu thích làm gì thì làm, muốn đi tìm chỗ chết thì cứ đi đi.

"Diệp Vân phong, ông cảm thấy thế nào?", Lăng Khôi hỏi lại.

Diệp Vân Phong là Trung Hải Vương, mặc dù bây giờ cụ ấy đã từ bỏ chức vị này nhưng vẫn là người đứng đầu của phủ Vân Phong, lời nói có trọng lượng nhất.

Diệp Vân Phong nói: "Được”.

Lăng Khôi nói: "Tốt, nếu tất cả mọi người đều cảm thấy tôi có thể đại diện cho giới võ thuật Trung Hải, vậy thì tôi muốn hỏi đến vấn đề thứ hai. Nếu Lăng Khôi tôi đánh thắng Lam Ngạo Thiên thì mọi người báo đáp tôi như thế nào?”

Mọi người xung quanh lại cười ầm lên, cười nghiêng ngả sặc sụa.

Chỉ dựa vào cậu mà cũng muốn chiến thắng Lam Ngạo Thiên sao?

Còn muốn mọi người báo đáp mình?

Điên rồi hả?

Đại ca, tôi cầu xin cậu đừng giả bộ nữa, cậu như vậy làm chúng tôi không thể chấp nhận nổi.

Cung Tường tiếp tục ủng hộ: “Nếu như cậu Lăng thật sự có thể đánh bại tông sư Lam, vậy thì chính là anh hùng hào kiệt của giới võ thuật Trung Hải, lập được công lao ngàn đời cho giới võ thuật Trung Hải. Cậu có yêu cầu bất cứ điều gì cũng không quá đáng”.

Lăng Khôi nói: "Nếu như tôi thắng, tôi có thể làm Trung Hải Vương không?”

Cung Tường nói: “Có thể. Đương nhiên là sẽ được ngồi vào vị trí này. Từ trước đến nay, Trung Hải Vương đều là người có tài. Nếu như cậu có thể đánh bại Lam Ngạo Thiên thì đã là tài năng đáng kinh ngạc, hơn nữa còn lập được công lao ngàn đời vì Trung Hải, ai dám cản trở cậu xưng Vương chứ?"

Lăng Khôi nói: "Tiêu Vô Ngôn, Diệp Vân Phong, hai người nói xem, tôi có thể ngồi vào vị trí đó không?”

Tiêu Vô Ngôn bật cười, giọng điệu rất thô lỗ: “Nếu như cậu có thể đánh bại Lam Ngạo Thiên, đương nhiên sẽ được ngồi vào vị trí Trung Hải Vương”.

Cậu ta chỉ đang kể một câu chuyện cười thôi.

Chuyện này hoàn toàn không có khả năng mà, đúng không?

Diệp Vân Phong cũng mỉm cười: "Nếu cậu có thể đánh bại Lam Ngạo Thiên thì đồng nghĩa với việc cứu vãn Trung Hải, đương nhiên sẽ được ngồi vào vị trí Trung Hải Vương. Lão già tôi sẽ là người đầu tiên cho cậu vịn tay bước lên đài”.

“Nếu mọi người đã nhất trí với nhau, thì làm phiền đại môn chủ sắp xếp cho tôi bốn bản thỏa thuận, nội dung như sau: Hôm nay Lăng Khôi tôi sẽ quyết đấu sống chết với Lam Ngạo Thiên ở đỉnh núi Tích Sơn, nếu như tôi thắng thì ba thế lực phải phục tùng tôi, tôn tôi làm Vương”, Lăng Khôi chắp tay với Cung Tường.

Cung Tường cũng nghiêm túc, rất nhanh đã sai người soạn ra bốn bản thỏa thuận.

Lăng Khôi nói: "Mời mọi người ký tên đồng ý ở phía trên”.

Người đứng đầu của ba thế lực đều đồng ý ký tên.

Mỗi bên giữ một bản.

Sau khi Lăng Khôi ký tên xong, anh cầm lấy bản thỏa thuận thuộc về mình, đặt một nụ hôn lên đó.

Anh yêu nó quá mà.

Anh gấp lại rồi nhét vào túi, khuôn mặt nở một nụ cười xán lạn: "Cung Lạc Hà. Trước đây bố cô bắt cô nhận thua trong cuộc chiến giành vị trí người đứng đầu, mặc dù cô làm như vậy nhưng nội tâm tràn ngập sự không cam lòng đúng không?"

Cung Lạc Hà nhìn chằm chằm Lăng Khôi, thầm nghĩ anh ta đang nói nhảm gì thế?

Đương nhiên là cô ta không cam tâm rồi.

Nhưng Cung Lạc Hà cũng không nói ra, chẳng biết tại sao, cô ta mơ hồ cảm thấy dường như Lăng Khôi đã thay đổi, không còn giống trước đó.

“Bố cô là người sáng suốt, ngày hôm nay, ngay ở chỗ này, tôi sẽ dùng hành động thực tế để nói cho cô biết đáp án. Nhất định sẽ khiến cô tâm phục khẩu phục”.

"Tần Phong, ông cũng thật oai phong. Ỷ vào Diệp Vân Phong, cáo mượn oai hùm, lên núi mở tiệc thiết đãi tôi, sau đó mượn danh nghĩa của Trung Hải, lợi dụng thế lực của ba thế lực đến sát hại tôi, giam cầm tôi, cho tôi uống nọc độc rắn, còn sỉ nhục tôi. Ông thấy rất vui vẻ đúng không?"

“Thống nhất bốn gia tộc lớn Đường Tống Mã Trần, giải tán Công đoàn Trung Hải, lấy lại đội bảo vệ của nhà họ Đường, thành lập Hiệp hội liên minh, rất oai phong nhỉ?"

"Tôi cũng cảm thấy ông rất oai phong, cũng không biết là sau khi ông tận mắt nhìn thấy tôi leo lên vị trí Trung Hải Vương thì ông còn có thể oai phong được nữa hay không?”

Lăng Khôi nói từng câu từng chữ.

Tần Phong lạnh lùng hừ một tiếng: "Chỉ dựa vào mày mà cũng xứng trở thành Trung Hải Vương sao? Ngay cả tư cách xách giày cho tao, mày cũng không có. Giới võ thuật Trung Hải đã bị đánh bại dưới tay Lam Ngạo Thiên, đây là sự sỉ nhục và tai họa lớn của toàn bộ giới võ thuật Trung Hải. Mỗi một ông lớn của Trung Hải đều sẽ không sống tốt được, đây là một tai họa lớn, mày còn cười được sao? Mày có khác gì một thằng hề đâu cơ chứ?”

Lăng Khôi lớn tiếng nói: "Đối với các người mà nói là tai họa lớn, nhưng với tôi lại là cái thang trèo lên trời. Tôi chờ đợi ngày này đã tròn nửa tháng. Hôm nay tôi sẽ làm nên huyền thoại trong lịch sử”.

"Diệp Vân Phong, ông có ơn với tôi, vốn dĩ không nên hy sinh tôi. Đáng tiếc”.

"Ha ha, ha ha ha".

Lăng Khôi cười lớn rồi xoay người, nghênh đón ánh mắt của Lam Ngạo Thiên, đi về phía Lam Ngạo Thiên từng bước một.

"Ha ha ha”.

“Nhà họ Tần, phủ Vân Phong, các người nhớ kỹ cho tôi: Nếu có một ngày tôi trở thành một người không coi ai ra gì thì hãy nhớ rằng đã từng có người xem thường tôi”.

Mỗi một bước Lăng Khôi tiến lên phía trước, sát khí trên người lại mạnh mẽ thêm một phần.

Ngoại kình chợt xuất hiện.

Lại đi thêm một bước, ngoại kình bắn ra, cơ bắp toàn thân hiện lên cuồn cuộn cường tráng.

Tiến thêm một bước, khí thế bừng bừng.

"Ầm ầm!"

Trên người Lăng Khôi mơ hồ lóe lên chùm ánh sáng như có thứ gì đó nổ tung.

Cuối cùng, một luồng khí kình bỗng nhiên xông ra ngoài từ bên trong cơ thể Lăng Khôi, lan tỏa khắp bốn phía.

Nội Kình Ngoại Phương!

Thực sự là bùng nổ nội kình!

Một đại tông sư!

Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm giống như gặp phải ma quỷ.

"Cậu ta, vậy mà đã đạt tới cảnh giới đại tông sư!”

"Trời ạ, Lăng Khôi lại có thể trở thành tông sư võ thuật sao, cậu ta chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi. Sao có thể trở thành một đại tông sư được chứ?"

"Trăm năm qua, Trung Hải của chúng ta chưa từng có tông sư nào trẻ tuổi như vậy, quá kinh khủng!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.