Chiến Thần Phục Thù

Chương 264



Tần Sảng, chết rồi!

Mọi người có mặt tại đây đều cảm thấy chuyện này thật khó tin.

Con trai ruột của Tần Hoa Lệ - một trong ba người đứng đầu nhà họ Tần, cứ như vậy mà bị anh Lăng giết chết trước mặt mọi người sao?

Cảnh tượng này quá mức chấn động.

Trừ phi tận mắt chứng kiến, nếu không thì chẳng có ai tin trên đời này lại xảy ra chuyện như vậy?

Người nhà họ Tô nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy như đang nằm mơ.

Tô Thần trợn mắt há mồm, không biết làm sao: "Tần Sảng, bị anh Lăng giết chết như vậy sao? Còn giết trước mặt Tần Hoa Lệ và Tần Thiếu Long nữa. Như vậy chẳng phải là anh Lăng đang công khai khiêu khích nhà họ Tần sao? Tôi thấy anh Lăng không giống kiểu người dễ bị kích động, lần này sao lại làm ra hành động thiếu suy nghĩ, tự mình tìm đến cái chết như vậy chứ?"

Tô Toàn cũng bị dọa sợ chết khiếp: "Từ trước đến nay nhà họ Tần là gia tộc đứng đầu trong năm gia tộc lớn ở thành phố Trung Hải, trước giờ trong thành phố Trung Hải chưa từng có ai dám gây sự với họ. Thế mà hôm nay cậu Lăng này lại có gan phá lệ sao? Còn nói lý lẽ với nhà họ Tần, quả thật là chuyện nực cười”.

Bà cụ Tô nhìn thấy vậy cũng run rẩy: "Nhà họ Tần và nhà họ Đường khác nhau một trời một vực. Cậu Lăng có thể chèn ép được nhà họ Đường, nhưng tuyệt đối không thể đụng vào nhà họ Tần được. Bây giờ cậu ta giết chết con trai của Tần Hoa Lệ, nhà họ Tần chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu ta. Cậu Lăng này chết chắc rồi!"

Trên dưới nhà họ Tô đều nhìn Lăng Khôi với ánh mắt như nhìn một người sắp chết.

Bọn họ chỉ muốn cậu Lăng chết trong tay nhà họ Tần ngay lập tức.

Dù sao nhà họ Tô năm lần bảy lượt ruồng bỏ Tô Duệ Hân, đây đồng nghĩa với việc đắc tội với cậu Lăng. Cậu Lăng chết thì bọn họ mới yên tâm được.

Những lời nói và việc làm của Lăng Khôi quả thực khiến đám người nhà họ Tô hết sức chấn động.

Tần Hoa Lệ nhất thời hét lên một tiếng: "A! Mày dám giết con trai tao! Thiếu Long, Thụ Thanh, giết hắn. Băm vằm xác hắn thành ngàn mảnh!"

Tần Thiếu Long bước lên một bước: "Thụ Thanh, tôi tấn công trước mặt, anh công kích hắn bên sườn. Chúng ta cùng nhau giết hắn”.

Tần Thiếu Long rất tự tin với thực lực của mình.

Hắn là học trò giỏi của Tần Phong, tuổi còn trẻ đã đạt tới cảnh giới đại sư võ thuật.

Mặc dù bình thường ít khi tham gia các giải đấu quyền anh nhưng trong giới võ thuật ở thành phố Trung Hải cũng rất có tiếng. Được người ta gọi là Tiểu Phi Long, cũng được ca tụng là hy vọng tương lai của nhà họ Tần.

Vì vậy nên Tần Thiếu Long đương nhiên tràn đầy tự tin.

Kết quả hắn bước lên mấy bước mới phát hiện Tần Thụ Thanh vẫn đứng yên tại chỗ, hắn tò mò nhìn chằm chằm vào Tần Thụ Thanh: "Thụ Thanh, sao anh không lên?"

Tần Thụ Thanh lắc đầu: "Cậu chủ, xin lỗi, hôm nay tôi không thể lên”.

Tần Thiếu Long lạnh lùng nói: "Vì hắn là gia chủ nhà họ Đường sao? Anh đừng quên, mặc dù anh là đội trưởng đội bảo vệ nhà họ Đường nhưng đội bảo vệ cũng chỉ là mượn từ nhà họ Tần chúng ta mà thôi. Anh đừng quên mất gốc gác!"

Tần Thụ Thanh nói: "Không phải là chuyện mất gốc hay không, mà là... chúng ta có cùng lên đi chăng nữa thì cũng không phải là đối thủ của cậu Lăng”.

Tần Thiếu Long không cho là vậy: "Lấy lại chí khí, vực dậy uy phong đi. Tốt xấu gì anh cũng là đội trưởng đội bảo vệ nhà họ Đường. Sao lại có thể nói ra những lời như vậy chứ?"

Thái độ của Tần Thụ Thanh khá kiên quyết, vẫn không bước lên phía trước nửa bước: "Trừ khi bố cậu ở đây, nếu không sẽ không có ai có thể làm gì cậu ta được, cậu chủ, dừng tay lại đi”.

Tần Thiếu Long lạnh lùng nói: "Tần Thụ Thanh, có phải đầu anh bị úng nước rồi không? Tên khốn này vừa giết chết em họ tôi, sao tôi có thể tha cho hắn được chứ?"

Tần Thụ Thanh chắp tay lại nói: "Cậu chủ, nhắc nhở tôi cũng đã nhắc nhở rồi, tiếp theo nên làm thế nào là do cậu lựa chọn. Tôi sẽ không ra tay với cậu Lăng”.

Tần Thụ Thanh nói vô cùng nghiêm túc.

Ấn tượng mà Lăng Khôi để lại cho hắn quá sâu đậm.

"Được rồi, Tần Thụ Thanh anh nhớ lấy cho tôi. Giải quyết chuyện này xong, quay về xem tôi xử lý anh như thế nào!", Tần Thiếu Long lạnh lùng hừ một tiếng: "Cô à, sau khi quay về lập tức cách chức đội trưởng đội bảo vệ của Tần Thụ Thanh”.

Tần Thiếu Long cũng hết cách khi Tần Thụ Thanh cứ khăng khăng từ chối như vậy.

Địa vị của Tần Thụ Thanh ở nhà họ Tần cũng không hề thấp.

Cho dù là Tần Thiếu Long cũng không thể tùy ý xử lý. Thế nhưng nếu Tần Thiếu Long quyết tâm muốn hạ bệ Tần Thụ Thanh thì cũng có rất nhiều cách.

Tần Hoa Lệ liếc nhìn Tần Thụ Thanh, lạnh lùng nói: "Tần Thụ Thanh, cậu đừng quên mình là người nhà họ Tần. Hôm nay có người khiêu khích nhà họ Tần, sao cậu lại có thể làm con rùa rụt cổ như vậy hả?"

Tần Thụ Thanh cung kính chắp tay lại nói: "Sếp Tần, không phải tôi muốn làm con rùa rụt cổ, mà là có vài việc, tôi không làm được. Có vài người, tôi không thể đắc tội”.

Tần Hoa Lệ lạnh lùng nói: "Cũng chỉ là một cậu Lăng thôi, có gì mà không thể đắc tội chứ?"

Tần Thụ Thanh đáp: "Đại sư Tôn Lộc, đại sư Diệp Hùng đều từng bại dưới tay của cậu Lăng. Hôm nay, chúng ta không thể tiếp tục chèn ép cậu Lăng được đâu, nếu cứ miễn cưỡng sẽ xảy ra chuyện”.

"Hỗn láo!", Tần Hoa Lệ: "Tiểu Long từ nhỏ đã đi theo anh cả học võ, học Hình Ý Quyền do Trung Hải Vương đích thân truyền dạy. Hiện giờ kỹ năng võ thuật đã đạt đến độ thành thạo, trong giới võ thuật thành phố Trung Hải cũng là một tài năng mới bộc lộ, thế hệ trẻ hiếm ai sánh bằng. Cho dù là đại sư Tôn Lộc cũng không đáng nhắc tới trước mặt Thiếu Long, cậu Lăng này càng không đáng nhắc tới trước mặt Thiếu Long. Tần Thụ Thanh, cậu như vậy là đang phản bội nhà họ Tần. Cứ chờ tới lúc quay về chịu trừng phạt đi”.

"Tôi cũng đã nói hết lời, chủ tịch Tần mời bà cứ tự nhiên”, Tần Thụ Thanh vẫn kiên trì với ý kiến của mình.

Tần Hoa Lệ lạnh lùng nói: "Thiếu Long, Tần Thụ Thanh chỉ là rung cây dọa khỉ mà thôi, cháu không cần để ý, cứ giết chết cậu Lăng là được”.

"Cháu đã hiểu, thưa cô”, Tần Thiếu Long nhận lệnh, sau đó lạnh lùng liếc nhìn Tần Thụ Thanh: "Anh cho rằng không có Tần Thụ Thanh anh thì tôi không giết nổi hắn sao? Đúng là nực cười”.

Tần Thụ Thanh vẫn khăng khăng không ra tay, Tần Thiếu Long chỉ có thể một mình đứng ra phía trước: "Thằng kia, cho dù mày có đánh bại ba vị đại sư là Đường Lâm, Diệp Hùng và Tôn Lộc thì đã sao? Hôm nay tao sẽ khiến mày hiểu rõ vài ba cái thành tựu ấy trước mặt Tần Thiếu Long tao chẳng là cái thá gì. Giết mày chỉ cần mình tao là đủ!"

Nói xong, Tần Thiếu Long bước lên một bước.

Không thấy hắn có bất kỳ động tác thừa thãi nào, cơ thể bất thình lình nghiêng về phía sau, rồi đột ngột lao về phía Lăng Khôi một cách mạnh mẽ như một mũi tên.

"Ồ, Thoát Thương Vi Quyền, đây chính là tinh hoa của Hình Ý Quyền. Không ngờ anh cũng học được chiêu này”, Lăng Khôi không hề hoảng loạn, anh đưa tay phải ra, giơ thẳng lên để chặn lại.

"Bụp!"

Tần Thiếu Long đang lao tới nhất thời bị bật lại như một trái bóng.

Có điều Lăng Khôi cũng vì vậy mà lùi lại nửa bước, ánh mắt hơi tối lại: "Có chút thực lực, có điều với trình độ này của anh thì còn lâu mới được xem là đối thủ của tôi”.

"Thoát Thương Vi Quyền bị chặn lại như vậy sao?", Tần Thiếu Long lùi về sau mười mấy bước mới đứng vững lại được, hắn có cảm thấy xương cốt như bị bẻ gãy.

Chỉ giơ tay ra mà đã có lực đáng sợ như thế rồi sao?

Việc này sao có thể chứ?

Lúc Tần Thiếu Long ngẩng đầu nhìn Lăng Khôi lần nữa, trong ánh mắt ngập tràn vẻ kinh sợ.

Mặc dù cậu Lăng này đeo khẩu trang nhưng trông có vẻ cũng chỉ tầm hai mươi mấy tuổi, cũng xấp xỉ tuổi mình, sao thực lực lại có thể mạnh như vậy chứ?

Trong lòng Tần Thiếu Long không phục và còn có cảm giác sợ hãi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.