Trịnh Quốc Khánh nói: “Yên tâm đi, cha đã dặn dò Gấu Đen, tận lực giữ lại một hơi thở của nó.”
“Đến lúc đó, con có thù báo thù, có oán báo oán.”
Trịnh Hà mừng rỡ: “Cám ơn cha”
Trịnh Mỹ Linh cũng nói: “Cha, giải quyết xong Diệp Huyền Tần, con muốn hung hăng dạy dỗ lão Thẩm Hải một chút.”
“Cái thứ không biết xấu hổ, lại dám đánh con, con nhất định phải để ông ta trả giá lớn.”
Vừa nhắc tới Thẩm Hải, Trịnh Quốc Khánh cũng là giận không có chỗ phát tiết: “Ban đầu cha thật là bị mù rồi mới có thể gả con cho hắn, càng không nên nâng đỡ hắn đến mức như bây giờ.”
“Tên chó chết, cho ăn no xong rồi quay lại cắn chủ!”
“Yên tâm đi, lần này cha muốn hắn phải tán gia bại sản, ở đầu đường xó chợ, quỳ xin người khác bố thí.”
Trịnh Mỹ Linh cười nói: “Hừ, chúng ta sớm nên mỉa mai lão khốn đó. Từ lúc lão khốn đó trở thành người giàu nhất Tân Hải liền quên mất bản thân là chó trong nhà chúng ta.”
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Trịnh Quốc Khánh: “Vào đi.”
Thư kí của ông ta dáng vẻ gấp rút đi tới: “Ông Khánh, có chuyện không hay rồi, có chuyện không hay rồi.”
Trịnh Quốc Khánh thái độ bình tĩnh, mặt không biến sắc.
Đối với ông ta mà nói, chỉ cần không phải là kế hoạch vây quét thất bại, những chuyện khác đều không phải là chuyện lớn.
Mà năm trăm người vây quét một mình Diệp Huyền Tần, làm sao có thể thất bại!