Chiến Thần Ở Rể

Chương 662: 662





Tào Huy bị Dương Thanh một tay bóp cổ nhấc lên khiến mọi người đều sợ ngây người.


Bởi vì những người Tào Huy dẫn tới đều mặc đồng phục của club Hoàng Kim, cũng có nghĩa Tào Huy chắc chắn là một trong những kẻ nắm quyền quản lý club này.


Mặc dù rất ít người biết được thân phận của Tào Huy nhưng chỗ dựa của club Hoàng Kim quá lớn, đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng không dám làm gì.


Vậy mà giờ đây, người của club Hoàng Kim lại bị Dương Thanh bóp cổ nhấc lên ngay trước mặt mọi người.


Vũ Văn Bân và lão già mặc sườn xám nam đứng cách đó không xa đang chờ xem kịch hay không khỏi kinh hãi.


“Sao lại có thể như vậy?”, Vũ Văn Bân trợn tròn mắt.


Trong mắt lão già mặc sườn xám nam cũng tràn đầy kinh ngạc.

Lão ta biết rõ thân phận của Tào Huy.


Quan trọng là thực lực của hai lão già mặc sườn xám nam bảo vệ Tào Huy kia không hề thua kém lão ta.


Thế mà Dương Thanh vẫn có thể dễ dàng uy hiếp tính mạng của Tào Huy.


“Ranh con, mau thả cậu Huy ra, nếu không cậu nhất định sẽ hối hận!”
Một trong hai lão già mặc sườn xám nam lạnh lùng lên tiếng.


Ánh mắt Dương Thanh lóe lên, bỗng dồn sức vào tay: “Ý của ông là, nếu tôi không thả, các ông sẽ không tha cho tôi hả?”
“Biết là tốt!”, lão già mặc sườn xám nam trầm giọng nói, ánh mắt lạnh lẽo.


Dương Thanh cong môi nở nụ cười châm chọc: “Vậy tôi giết anh ta thì hơn!”

Dứt lời, anh làm bộ như chuẩn bị giết Tào Huy.


“Dừng tay!”
Lão già mặc sườn xám nam bảo vệ Tào Huy lập tức gầm lên.


“Chúng tôi là người của nhà họ Tào, một trong các Vương tộc.

Người đang bị cậu bắt giữ mang họ Tào!”
Lão già mặc sườn xám nam còn lại cũng lên tiếng: “Tốt nhất cậu hãy nghĩ cho kỹ xem có nên ra tay không”.


Dương Thanh bỗng nhiên bật cười.


“Cậu cười cái gì?”, lão già mặc sườn xám nam hỏi.


“Tôi cười các ông ngây thơ! Thực sự tưởng mang nhà họ Tào ra dọa là tôi sẽ sợ sao?”, Dương Thanh hỏi ngược lại.


Sắc mặt của hai lão già mặc sườn xám nam đều cực kỳ khó coi.

Từ khí thế trên người Dương Thanh, bọn họ cảm thấy anh không hề đơn giản.


Bọn họ chợt có ảo giác, Dương Thanh thực sự dám giết Tào Huy, dường như không hề e sợ nhà họ Tào.


Lúc này Tào Huy đang điên cuồng giãy giụa, giống một con gà con bị Dương Thanh khống chế.

Mọi người xung quanh cảm thấy nghẹt thở.


“Người trẻ tuổi kia là ai vậy? Sao dám làm loạn ở club Hoàng Kim?”
“Những người đang bao vây cậu ta đều mặc đồng phục của club Hoàng Kim.

Chắc hẳn người đang bị cậu ta bóp cổ chính là chủ của club”.


“Trời ạ! Đến cả tám gia tộc đứng đầu Yến Đô còn không dám nhúng tay vào chuyện của club Hoàng Kim.

Thế mà cậu ta lại dám đánh người của họ sao?”
“Chắc chắn chàng trai trẻ này có lai lịch rất khủng, nếu không sao lại dám giết người của nhà họ Tống trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô? Còn bắt cả cháu đích tôn của nhà họ Tống lăn ra ngoài?”

Đám người xung quanh bàn tán rầm rộ.

Mặc dù cuộc chiến trên sàn đấu rất đặc sắc nhưng chuyện của Dương Thanh còn hấp dẫn họ hơn.


Thấy Tào Huy càng lúc càng giãy giụa yếu dần, thậm chí hai mắt dần trợn trắng, hai lão già mặc sườn xám nam rốt cuộc ý thức được, Dương Thanh thực sự dám giết Tào Huy.


“Cậu mau thả cậu ấy ra.

Có chuyện gì chúng ta từ từ nói!”, một người hoảng sợ vội nói.


Người còn lại cũng vội vàng khuyên nhủ: “Chỉ cần cậu thả cậu Huy ra, chúng tôi cam đoan sẽ không làm khó bạn cậu, để họ an toàn rời đi”.


Dương Thanh bảo Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã đang ngơ ngác nhìn mình: “Hai người đi trước đi!”
Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã sửng sốt một lúc mới lấy lại tinh thần, gật đầu chạy đi.


Dương Thanh muốn dùng Tào Huy làm con tin bởi vì Tào Huy định dùng Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã uy hiếp anh.



Anh chỉ dùng chiêu gậy ông đập lưng ông mà thôi!
Nếu Tống Hoa Nghĩa và Tống Hoa Nhã rời đi, Tào Huy không có khả năng giữ chân anh lại.


“Bây giờ có thể thả cậu Huy ra được chưa?”
Chờ hai người kia đi khỏi, mội lão già mặc sườn xám nam mới lên tiếng hỏi.


“Các người muốn trả thù tôi thế nào cũng được, nhưng chỉ được nhằm vào tôi.

Nếu dám bắt người bên cạnh tôi để uy hiếp, các người sẽ chết rất thảm”.


Dứt lời, Dương Thanh tiện tay ném Tào Huy ra xa mười mấy mét, đến khi ngã xuống đất đã hôn mê bất tỉnh.


Lập tức có người chạy tới cứu Tào Huy, thế nhưng hai lão già bảo vệ Tào Huy vẫn không định thả Dương Thanh đi.


Dương Thanh cau mày hỏi: “Các ông muốn dây dưa với tôi đến cùng sao?”
“Vừa nãy cậu cũng đã nói, chỉ cần nhắm vào cậu, trả thù thế nào cũng được.

Chúng tôi đã thả bạn cậu đi, nhưng cậu thì không được”, một người đột nhiên nói.


“Được rồi, đừng phí lời nữa.

Các ông đã muốn chết, tôi sẽ cho các ông toại nguyện.

Cùng lên hết đi!”
Dương Thanh bị năm, sáu khẩu súng chĩa vào nhưng không hề e sợ, cười lạnh nói với hai lão già mặc sườn xám nam có thực lực mạnh nhất.


Hai lão già nghe vậy đưa mắt nhìn nhau, một người trầm giọng nói: “Mình tôi là đủ đối phó với cậu rồi!”
Nói xong, lão ta xông thẳng tới chỗ Dương Thanh.


Giờ phút này, người xem đều hò reo ầm ĩ, chỉ là bọn họ không nhìn sàn đấu, mà đang theo dõi cuộc chiến giữa Dương Thanh với cao thủ của club Hoàng Kim ở bên dưới.


Trông thấy đối phương xông đến, ánh mắt Dương Thanh vẫn rất bình tĩnh, không dám khinh địch.

Anh chợt dồn sức vào chân, cả người như tên rời cung lao vào đối phương.


“Ầm!”
Tiếng động thật lớn vang lên, chỉ thấy thân thể của Dương Thanh và lão già mặc sườn xám nam đã va vào nhau.



Mọi người không thấy được hai người họ đánh thế nào, chỉ thấy sau đó lão già mặc sườn xám nam đột nhiên lùi lại năm sáu bước liên tiếp, còn Dương Thanh vẫn đứng sừng sững tại chỗ.


Hú!
Tiếng hoan hô vang vọng toàn bộ sàn đấu.


Thực lực Dương Thanh thể hiện trước đó vốn đã được rất nhiều người coi trọng, lúc này anh đánh lui cao thủ của club Hoàng Kim chỉ với một đòn càng khiến họ thêm hưng phấn.


Dù là quán quân của các năm trước cũng không mạnh bằng Dương Thanh.


Còn lão già mặc sườn xám nam vừa bị đánh lui đang vô cùng kinh hãi, sắc mặt cứng đờ.


Có lẽ người khác không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão ta là người đánh với Dương Thanh, biết rất rõ ràng.


Giây phút hai người va vào nhau, lão ta dính một đấm mạnh mẽ của Dương Thanh vào bụng nên mới bị đánh lui năm sáu bước.


Còn đòn đánh của lão ta chẳng kịp chạm tới quần áo của Dương Thanh.


Quan trọng hơn là, bộ dạng bình tĩnh nhẹ nhàng của Dương Thanh khiến lão ta bàng hoàng nhận ra, anh vẫn chưa đánh hết sức.


Trước mặt Dương Thanh, lão ta bỗng có cảm giác mình đang lấy trứng chọi đá.


Rốt cuộc chàng trai trẻ này là ai mà có thực lực khủng bố như vậy?
“Còn muốn tiếp tục nữa không?”, Dương Thanh bỗng lên tiếng hỏi.


- ---------------------------


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.