Vừa rồi Dương Thanh cũng không phải lười để ý tới Lưu Tuyết Kiến, mà anh đã nhìn thấy Hoàng Vĩnh Xương, người bị anh đánh gãy hai chân hai ngày trước, trong số một trăm luyện đan sư đã thành công vào vòng trong.
Hôm nay, Hoàng Vĩnh Xương đang ngồi trên xe lăn được đồ đệ đẩy đi tham gia cuộc thi. Dù đã thành công vượt qua vòng đầu tiên của cuộc thi nhưng sắc. mặt hẳn ta lại vô cùng u ám và không còn vẻ kiêu ngạo như xưa.
Rõ ràng, việc mất đi đôi chân là một sự đả kích rất lớn trong lòng hắn ta.
Ngay khi Dương Thanh thu hồi ánh mắt, lúc này Hoàng Vĩnh Xương mới chợt cảm thấy hình như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hắn ta vô thức quay đầu, căn cứ vào cảm giác vừa rồi nhìn qua, chợt nhìn thấy Dương Thanh vừa quay người lại.
Đột nhiên, toàn thân Hoàng Vĩnh Xương run lên, suýt chút nữa đã té khỏi xe lăn.
Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của Dương Thanh, thân thể của hắn ta đã không thể kiềm chế được mà run lên vì sợ hãi.
Hoàng Vĩnh Xương cảm thấy tim đập kịch liệt, ngay cả việc thở thôi cũng khó nhọc, không khỏi kêu lên: "Lại là tên khốn này, tên đó cũng đến tham gia cuộc thi 'Thần Đan Tranh Tài lần này..."
Dần dần, nỗi sợ hãi trong mắt hắn ta cũng biến thành sự hận thù sâu sắc và sát ý. Nhưng lúc này, Dương Thanh đã không còn nhìn hắn ta nữa mà nhìn về phía
Lưu Tuyết Kiến đang hét lớn bên cạnh.
Lưu Tuyết Kiến tưởng rằng Dương Thanh muốn xin lỗi mình, trong lúc nhất thời liền kiêu ngạo vênh mặt.
Anh ta cố ý ghé sát đầu vào Dương Thanh, nói một cách hèn hạ: "Sao vậy? Bây giờ biết sợ rồi à? Tôi có thể cho anh một cơ hội để anh được tha mạng, sau trận đấu hôm nay, anh giúp tôi đưa cô gái vừa rồi đứng bên cạnh anh đến chỗ tôi..."
Lưu Tuyết Kiến còn chưa nói hết lời, Dương Thanh liền đột nhiên cắt ngang: "Vậy nếu như tôi có thể tiếp tục hoàn thành vòng thi tiếp theo thì sao?”
Lưu Tuyết Kiến sửng sốt một chút: "Hả?”
Một lúc sau, Lưu Tuyết Kiến mới nhận ra Dương Thanh đã trực tiếp phớt lờ lời nói phía sau của mình, trực tiếp trả lời câu đầu tiên mà anh ta vừa nói khi tới đây. "Chỉ dựa vào anh? Còn muốn tiếp tục vào vòng trong sao? Ha ha ha... Anh
còn chưa tỉnh ngủ sao?"
Lưu Tuyết Kiến lập tức giễu cợt, anh ta căn bản không tin Dương Thanh có thể tiếp tục hoàn thành cuộc thi.
Sau đó, anh ta nói: "Chỉ cần anh có thể tiếp tục hoàn thành vòng tiếp theo, tôi sẽ quỳ xuống tại chỗ gọi anh là ông nội!"
Sau đó, ánh mắt của anh ta trở nên lạnh lùng: "Tuy nhiên, nếu như anh bị loại thì chỉ có hai con đường, một là tìm cách ngoan ngoãn đưa cô gái đó lên giường của tôi, mà con đường còn lại là chết!"
"Được!"
Dương Thanh lạnh lùng nói ra một câu.
Lưu Tuyết Kiến muốn hét lên vài câu, nhưng lúc này nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dương Thanh, anh ta cảm thấy như thể miệng mình đã bị dính lại, cuối cùng vội vàng rời đi mà không dám nói một lời.
Dương Thanh cười lạnh, định dạy cho tên này một bài học nhớ đời. Rất nhanh, vòng thi đấu thứ hai cũng bắt đầu.
Chỉ còn lại khoảng một trăm chiếc bàn mà trước đó đã bày đủ loại dược liệu quý giá, trên đó đặt dược liệu do Thần Đan Tông của bọn họ lựa chọn.
Khi các luyện đan sư điều khiển ngọn lửa, nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng lên, hàng trăm ngọn lửa đỏ rực mang đến cho người ta cảm giác thị giác bị chấn động.
Dương Thanh cũng dùng tay kết ấn, một luồng ánh sáng xanh đột nhiên hiện ra từ đầu ngón tay, hoàn toàn khác với ngọn lửa đỏ của các luyện đan sư khác.
Anh vẫy tay một cái, bao bọc toàn bộ lò luyện đan.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.