Ngô Hùng Bá vừa cười vừa bước đến nói: “Cậu Dương cứ yên tâm tham gia cuộc thi đi, chúng tôi đã khuyên Tiếu lão từ lâu rồi nhưng ông ấy vẫn kiên quyết như vậy. Thôi thì cậu cứ yên tâm mà thi, chúng tôi sẽ chăm sóc ông ấy!"
Ông ta nói xong còn hạ giọng, thì thầm với Dương Thanh: “Đợi sau khi cậu vào Thần Đan Tông rồi, nếu bên trong thật sự có con gái của cậu thì có chúng tôi ở đây, dễ để giúp đỡ cho cha con cậu hơn!"
Dương Thanh nghe lời nói của Ngô Hùng Bá mà vô cùng cảm kích, nhưng anh không nói lời nào chỉ siết chặt nầm đấm ở hai tay, cúi đầu với Ngô Hùng Bá kính trọng tận sâu trong đáy lòng.
Đột nhiên, anh lại siết chặt hai quả đám như tình thế buộc, thì thảo nói: “Chắc chắn, tôi sẽ bước vào trong top sáu!"
Nhưng cách đó không xa Dương Thanh, có một thanh niên dáng người to béo nục nịch vừa nghe lời anh nói đã bật cười chế gi
“Tuổi còn trẻ mà miệng mồm nói ra cũng lớn quá hát Ngay cá những lão đan sư một trăm năm cũng không dám mở mồm, kiêu ngạo như thế!”
“Tôi khuyên cậu rời khỏi trận đấu sớm một chút, như thế vừa không làm lãng phí thời gian của người khác vừa có thể sớm chấm dứt cuộc thi!”
“Mỗi năm cũng do đám rác rưởi như cậu, mà khiến cho cuộc thi phải kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc đấy!"
Dương Thanh khó chịu nhíu mày, sau anh cũng chỉ cảm thán thôi, lại không ngờ có một thanh niên đứng gần đó tỏ vẻ khinh miệt
Mạc Thanh Trúc lập tức khó chịu chỉ vào thanh niên kia, tức giận mắng: “Anh ấy có tham gia cuộc thi hay không thì liên quan gì đến cậu? Chẳng lẽ, thế giới này cấm người ta nói? Đúng là thứ rửng mỡ nhiều chuyện, cậu cho rằng loại người thấp kém thích tìm cảm giác tồn tại như cậu.
Dương Thanh nhìn thanh niên kia khinh bị, anh không muốn so đo với mấy đám tém riu, nên cất đứt lời Mạc Thanh Trúc nói: “Cô không căn quan tâm mấy loại người này!”
Thanh niên kia còn muốn cãi lại, nhưng bắt gặp ánh nhìn của người bên cạnh mà sợ hãi nuốt lại lời mình muốn thốt ra.
Thanh niên cảm nhận được cả cơ thể rung lên, đáy lòng dâng lên sự hoảng sợ mà âm thầm tự hỏi: “Tại sao mình cảm giác như ánh mắt của tên đó, giống như một con thú hoang hung dữ nhìn chăm chú vào mình chứ? Mình đang sợ tên đó sao? Tại sao lại có chuyện này xảy ra? Rõ ràng, tên đó trông rất bình thường mà..."
Lúc này, ông già râu bạc đứng trước thanh niên kia cũng nhíu mày nhìn Dương Thanh với ánh mắt lạnh lẽo và đầy ý vị sâu xa.
Mạc Thanh Trúc nghe Dương Thanh nói thế cũng đành hừ lạnh, khinh bí tên thanh niên kia rồi xoay đầu không quan tâm nữa.
Người xung quanh thấy họ cãi vã cũng có rất nhiều người nhận ra thân phận của tên thanh niên kia.
“Ông già đứng trước thẳng nhóc kia, không phải là tông chủ Lưu Thiên Tông của Vạn Dược Tông mới đúng. Tông môn này chính là một trong những tông đứng đầu về luyện đan ở Thanh Long Thành này đấy!"
“Tôi cũng nhận ra tên nhóc kia, tên đó là cháu nội của Lưu Thiên Phúc, tên Lưu Tuyết Kiện. Hèn chỉ, thẳng nhãi đó lại khinh bỉ các luyện đan sư khác như vậy, thì ra nó đủ tư cách!
Anh ta bước đến trước mặt Mạc Thanh Trúc, đôi mắt lóe lên sát khí. Từ nhỏ, đáng người anh ta đã béo ụ như thế nên rất ghét người khác chửi mình nhỏ,
Đương nhiên, hai chữ tiểu nhân mà Mạc Thanh Trúc nói vừa rồi đã chạm vào vảy ngược của anh ta rồi.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Con nhỏ kia, mày không có tư cách nói chuyện ở đây. Ấy vậy mà mày còn dám gào lên với tao, để xem tao có tắt nát miệng mày ra không!"