Chiến Thần Ở Rể

Chương 2808



Chương 2808:

Phùng Hoàng chợt nói, đảo mắt nhìn qua mọi người rồi cao giọng hỏi: “Con cháu mười tám nhánh Hoàng tộc họ Phùng có ai có ý kiến gì không?”

“Hoàng Chủ, nhánh ba chúng tôi không có ý kiến! Chúc mừng Hoàng Chủ tìm lại người thừa kế đời thứ mười chín đã lạc mất nhiều năm!”

“Hoàng Chủ, nhánh thứ tư không có ý kiến! Chúc mừng Hoàng Chủ!”

“Hoàng Chủ, nhánh thứ năm không có ý kiến!”

Nhất thời, mười tám nhánh của Hoàng tộc họ Phùng, ngoại trừ nhánh thứ nhất và nhánh thứ hai, chủ mười sáu nhánh khác đều liên tục nói.

Phùng Chí Ngạo là chủ nhánh thứ nhất, Phùng Chí Viễn là chủ nhánh thứ hai.

Lúc này, mọi người đều tập trung nhìn về phía hai người này.

Phùng Chí Viễn cuối cùng đứng lên, mỉm cười nhìn về phía Phùng Hoàng nói: “Phùng Siêu là đứa con trai của tôi bị thất lạc năm đó. Tôi vô cùng vui mừng khi có thể tìm lại nó. Bây giờ nó còn được sắc phong làm người thừa kế đời thứ mười chín, nhánh thứ hai chúng tôi tất nhiên không có bất kỳ ý kiến gì”.

Phùng Hoàng khẽ gật đầu lại nhìn sang Phùng Chí Ngạo.

Trên gương mặt Phùng Chí Ngạo có vẻ do dự. Năm đó Mã Siêu mới sinh ra đã không thấy đâu, vốn mọi người nghi ngờ chuyện này là do ông ta làm.

Bây giờ, nếu ông ta đưa ra ý kiến phản đối Mã Siêu trở thành người thừa kế đời thứ mười chín, sợ rằng người Hoàng tộc họ Phùng sẽ càng nghi ngờ ông ta hơn.

Nhưng đây là cơ hội cuối cùng của ông ta, một khi mất đi cơ hội này, Mã Siêu sẽ thật sự trở thành người thừa kế đời thứ mười chín của Hoàng tộc họ Phùng.

“Tôi không đồng ý!”

Sau khi im lặng rất lâu, Phùng Chí Ngạo chợt nói.

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đó đều chấn động!

Phùng Hoàng thờ ơ nhìn về phía Phùng Chí Ngạo, cao giọng hỏi: “Vì sao?”

Phùng Chí Ngạo đứng lên, đảo mắt nhìn qua mọi người ở đó, cuối cùng dừng lại trên người Phùng Chí Viễn rồi nói: “Bởi vì Phùng Siêu không phải là đứa trẻ mới sinh ra đã thất lạc ở Hoàng tộc họ Phùng hai mươi sáu năm trước”.

“Cái gì?”

“Sao có thể như vậy được?”

“Hoàng Chủ cũng đã xác định Phùng Siêu chính là người kế thừa đời thứ mười chín, sao có thể sai được?”

Ông ta vừa nói dứt lời, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.

Phùng Chí Viễn vẫn mỉm cười như không hề phẫn nộ trước câu nói của Phùng Chí Ngạo.

Vẻ mặt Phùng Hoàng vô cảm, chờ mọi người yên tĩnh một chút mới trầm giọng nói: “Ý của con là nói Phùng Siêu không phải con đầu của Phùng Chí Viễn? Đứa trẻ mới sinh ra đã biến mất vào hai mươi sáu năm trước không phải là Phùng Siêu?”

Phùng Chí Ngạo gật đầu: “Không dối gạt phụ hoàng, con đã điều tra ra được Phùng Siêu còn có một người chị, mà người chị này của cậu ta mới là đứa trẻ mất tích ở Hoàng tộc họ Phùng hai mươi sáu năm trước”.

“Nói cách khác, Phùng Siêu không phải đứa con trai đầu tiên của đời thứ mười chín trong Hoàng tộc họ Phùng. Con nghi ngờ đứa bé đầu tiên của Phùng Chí Viễn mới sinh ra đã biến mất ở Hoàng tộc họ Phùng hai mươi sáu năm trước rất có thể là một vở kịch do cậu ta tự biên tự diễn”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.