Chiến Thần Ở Rể

Chương 1966: 1966





Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn thì ngược lại, không chết một cao thủ Thần Cảnh nào.

Dù không có Dương Thanh thì cao thủ của hai Hoàng tộc này vấn có thể chống lại Hoàng tộc họ Diệp và họ Long.

“Chúng ta đi!”
Long Khoa ra lệnh, xoay người bỏ đi, nếu tiếp tục ở lại đây thì sẽ càng nguy hiểm thêm nữa.

Thấy ông ta muốn đi, Diệp Xung vội vàng mang cao thủ Thần Cảnh còn lại của Hoàng tộc họ Diệp chuẩn bị rời khỏi đây.

“Muốn đi à? Đi đâu đấy?”
Đoàn Vô Nhai xuất hiện trước mặt Long Khoa, hai cao thủ Thần Cảnh khác cũng nhanh chóng tiến lên bao vây ông ta và cao thủ Thần Cảnh kia.

Thượng Quan Nhu cũng dẫn hai cao thủ Thần Cảnh đến, không cho Diệp Xung và cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Diệp chạy thoát.


Thực lực của Đoàn Vô Nhai mạnh đến nhường nào, Long Khoa đã được tận mắt nhìn thấy.

Cho dù chỉ có một mình thì Đoàn Vô Nhai cũng có thể ngăn cản cao thủ của Hoàng tộc họ Long, đã thế giờ lại có thêm hai cao thủ Thần Cảnh đi cùng.

Tình huống phía Hoàng tộc họ Diệp cũng như vậy, bản thân Diệp Xung chỉ có thực lực bán bộ Thần Cảnh, lúc này chỉ còn một cao thủ Thần Cảnh bảo vệ anh ta, trong khi đó Hoàng tộc họ Thượng Quan có đến ba cao thủ Thần Cảnh kể cả Thượng Quan Nhu.

Liệu người của Hoàng tộc họ Long và họ Diệp có thể thoát được không?
Mặt mày Long Khoa và Diệp Xung tái mét, bây giờ có muốn đi cũng không được nữa rồi.

Trước đây có Hiệp hội Võ thuật làm hậu thuần, họ còn dám bắt tay đối phó với người của Hoàng tộc họ Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn, giờ đây trong bốn cao thủ Thần Cảnh của Hiệp hội chỉ còn lại Hoa Anh Kiệt và cao thủ Thân Cảnh sơ kỳ Kim Cương.

Mà Hoa Anh Kiệt thì rõ ràng đã mất kiểm soát, ngay cả người của mình cũng giết, nói gì là bọn họ?
Dù Dương Thanh hay lão ta thắng thì đón chờ họ cũng là cái chết.

“Mấy người muốn làm gì?”

Long Khoa cố ghìm nỗi sợ hãi xuống, cắn răng chất vấn: “Mấy người định khơi mào nội chiến giữa các Hoàng tộc sao?”
“Nội chiến giữa các Hoàng tộc?”
Đoàn Vô Nhai cười nhạo: “Kẻ muốn khơi mào nội chiến phải là Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp chứ nhỉ?”
Diệp Xung quả quyết phủ nhận: “Chú Đoàn, chú hiểu lầm rồi, Hoàng tộc họ Diệp chúng cháu tuyệt đối không muốn khơi mào chiến tranh đâu nh “Câm miệng!”
Đoàn Vô Nhai phẫn nộ mảng: “Đồ bỉ ổi dối trá, Đoàn Vô Nhai này không có đứa cháu trai hèn hạ như mày đâu!”
Diệp Xung không dám nói nữa, âm thầm tức giận.

Nhưng anh ta không dám thể hiện điều đó ra ngoài, trên mặt chỉ có nét lo âu sốt sắng.

Thượng Quan Nhu lạnh lùng lên tiếng: ‘Cao thủ Hoàng tộc họ Long giấu ám khí dưới đế giày, âm mưu lấy đi tính mạng của chú Đoàn.

Tôi đã bị loại trừ ra khỏi vòng quyết chiến, thế mà Diệp Xung còn ngầm đồng ý cho cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp giết tôi”.

“Nếu không nhờ có cậu Thanh cứu giúp thì giờ tôi đã là một cái xác rồi”.

“Thế mà bây giờ mấy người lại chất vấn ngược lại chúng tôi có phải muốn khơi mào nội chiến giữa các Hoàng tộc hay không, còn nói chuyện xảy ra trước đây chỉ là hiểu lầm?”
Long Khoa và Diệp Xung mặt cắt không còn một giọt máu, bởi vì những lời cô ta vừa nói đều là sự thật, rất dễ kiểm chứng.

Đoàn Vô Nhai là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, có lẽ qua mấy năm nữa sẽ kế thừa danh xưng Đoàn Hoàng của Hoàng tộc này..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.