Chiến Thần Ở Rể

Chương 1788: 1788



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn thấy Tống Tả sắp bị Dương Thanh giết chết, Tống Hữu thét lớn: "Không!"  
Vì tâm linh tương thông nên từ khi ra đời, hai anh em họ đã luôn như hình với bóng, cùng nhau luyện võ, cùng nhau đi thăm thú khắp nơi.

Họ vốn cho rằng không còn hy vọng gì để có thể báo thù được nữa, cho đến khi gặp phải Dương Thanh.

Giây phút phát hiện ra anh sắp thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa, hai người mới nhìn thấy tương lai.

Khó khăn lắm mới nhen nhóm hy vọng, lại sắp rơi vào tuyệt vọng.

Ngay lúc tiếng hét đầy hốt hoảng của Tống Hữu vang lên, Dương Thanh với đôi mắt long sòng sọc và nét mặt đờ đẫn đột nhiên dừng lại.

Bàn tay chỉ cách đầu của Tống Tả một tấc.

Trong lúc nhất thời, cả thế giới đều như dừng lại, Tống Tả như ngừng thở, vẻ tuyệt vọng trên gương mặt cũng chững lại, cứ ngẩn ngơ nhìn Dương Thanh như thế.

Tống Hữu cũng dừng chân, không dám động đậy chút nào, sợ hành động của mình sẽ kích động anh.

"Đi đi!"  
Đột nhiên, Dương Thanh lớn tiếng quát.


Nét mặt anh dần dần trở nên dữ tợn, đôi mắt đỏ như máu dường như trở nên có thần.

"Cậu Thanh, đây là Ngưng Thần Đan, nó sẽ giúp cậu củng cố tinh thần nhanh chóng".

Mãi đến khi nghe thấy tiếng quát của Dương Thanh, Tống Tả mới hoàn hồn, vội vàng nói.

Nhưng anh không nhận lấy viên Ngưng Thần Đan kia mà lại giận dữ thét: "Đi đi!"  
"Anh à, cậu Thanh có thể nói chuyện thì chứng tỏ cậu ấy sắp thức tỉnh thành công rồi, chúng ta đi thôi!"  
Tống Hữu nôn nóng thúc giục, sợ Dương Thanh không kiểm soát được, giết chết anh mình.

Nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của Dương Thanh, Tống Tả không dám lưỡng lự, từ bỏ suy nghĩ đưa Ngưng Thần Đan cho Dương Thanh mà lập tức cùng Tống Hữu rời khỏi đây.

Hai anh em họ Tống đã đi, gương mặt của Dương Thanh lại trở về với dáng vẻ đờ đẫn vừa rồi như hồn lìa khỏi xác.

Giờ phút này, anh đang nỗ lực áp chế dòng máu đang sôi trào trong cơ thể mình.

Sự cuồng bạo ấy rất khó để khống chế, cứ như nó muốn xông ra ngoài vậy.

Phải điên cuồng vận chuyển Đại Đạo Thiên Diễn Kinh và không ngừng củng cố tinh thần thì Dương Thanh mới có thể miễn cưỡng áp chế khí thế cuồng bạo trong cơ thể.

Hai anh em nhà họ Tống không biết rằng, Dương Thanh rơi vào trạng thái mất ý thức như thế không phải do tiêu hao tinh thần quá nhiều trong quá trình thức tỉnh, mà là vì anh không dám nhúc nhích, phải sử dụng sức lực toàn thân để đè ép sự cuồng bạo trong người xuống.

Vừa rồi hai người họ đã nói những gì, Dương Thanh đều nghe thấy, cũng biết họ muốn đưa Ngưng Thần Đan có giá trị không hề nhỏ cho mình.

Không phải anh không muốn nhận tấm lòng ấy, mà là tự tin có thể dùng chính sức mình để ngăn chặn cơn cuồng bạo đó.

Lúc được Tống Tả chuẩn bị cho ăn Ngưng Thần Đan, chính khoảnh khắc lơi lỏng ấy đã khiến Dương Thanh mất đi lý trí, suýt chút nữa đã giết lão ta.

May mà đã có kinh nghiệm đè ép sự cuồng bạo trong cơ thể xuống bằng sức mình trong lần bị Black Doctor chích liều thuốc siêu hoàn mỹ.

Không ngờ lại bị rơi vào trạng thái này một lần nữa, nhưng Dương Thanh hiểu rằng, cảm giác trong lần này hoàn toàn khác biệt so với lúc Black Doctor chích liều thuốc siêu hoàn mỹ cho mình.

Liều thuốc siêu hoàn mỹ chỉ thông qua yếu tố bên ngoài để khiến lý trí dần dần mất đi, từ từ tiến vào trạng thái cuồng bạo.

Còn lần này lại giống như có sự thay đổi từ trong máu, anh có cảm giác máu trong cơ thể mình như đang sôi trào lên.


Cảm giác này thoải mái hơn rất nhiều so với khi chịu tác dụng của liều thuốc siêu hoàn mỹ, nhưng sự cuồng bạo lại hơn xa.

Một bên Dương Thanh liều mạng áp chế khí thế cuồng bạo không ngừng muốn lao ra khỏi cơ thể, một bên liên tục thực hiện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, dùng phép hô hấp để tinh thần sớm hồi phục, từ đó dễ dàng khống chế sự cuồng bạo hơn.

Từng giây từng phút trôi qua, Dương Thanh nhận ra cảm giác thứ gì đó muốn phá ra kia càng ngày càng yếu.

Thậm chí, anh đã bắt đầu thử dừng việc áp chế.

Thế nhưng, mỗi lần như thế, Dương Thanh lại như biến thành một người khác.

Cái cảm giác toàn thân tràn trề sức mạnh kia khiến anh chìm đắm, muốn từ bỏ việc áp chế để vĩnh viễn trong trạng thái cuồng bạo.

Chẳng qua trạng thái này lại thôi thúc Dương Thanh lao xuống núi, giết hết tất cả mọi người.

Anh không hề nghi ngờ rằng, nếu hai anh em họ Tống không đi thì đã bị giết trong lúc mình cố gắng khống chế sự cuồng bạo này.

Sau một lúc nỗ lực, rốt cuộc cảm giác thôi thúc cũng đã dần biến mất, mọi thứ đều trở lại như cũ.

Khí thế võ đạo trên người Dương Thanh cũng trở về Siêu Phàm Tam Cảnh.

"Mưa tạnh rồi!"  
"Sao lại tạnh một cách đột ngột như thế chứ? Lúc nãy còn mưa như thác lũ, một giây sau đột nhiên tạnh".

"Hình như trên Yến Sơn cũng hết động đất rồi, chẳng lẽ cơn mưa tầm tã vừa rồi có liên quan đến Yến Sơn?"  

...! 
Những người đang chú ý đến Yến Đô đều sửng sốt.

Dưới Yến Sơn, hai anh em họ Tống đều mừng rỡ.

Tống Tả ngẩng đầu nhìn vầng sáng bảy sắc trên bầu trời, kinh ngạc thốt: "Vầng sáng bảy sắc xuất hiện, nghĩa là có kỳ tài xuất hiện!"  
"Xem ra cậu Thanh đã thành công thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa rồi", Tống Hữu cũng lên tiếng.

Một bên khác, Long Tấn và Thượng Quan Hoàng đang dẫn các cao thủ hàng đầu ở Hoàng thành của mình đến chân Yến Sơn.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy cái xác trên lưng anh, mọi lời chúc mừng đều nghẹn lại nơi cuống họng.

Gương mặt Dương Thanh tang thương.

Anh không nói một lời, cứ cõng Vũ Văn Cao Dương xuống núi như thế rồi về nhà của gia tộc Vũ Văn.

Người của các gia tộc quyền thế đều ăn ý không nói gì, chỉ đi bộ theo sau lưng Dương Thanh.

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.