Chiến Thần Ở Rể

Chương 1451: 1451



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Những người ở đây đều biết vừa rồi Long Tấn đã bị thương nặng đến nhường nào, thế mà sau khi uống viên đan dược được Dương Thanh cho lại có thể tỉnh lại trong thời gian ngắn, có thể hiểu tại sao bọn họ lại kinh ngạc đến vậy.

Long Tấn được một người trong Hoàng tộc họ Long đỡ dậy, áy náy nhìn Dương Thanh: "Cậu Thanh, tôi đã làm cậu thất vọng rồi!"  
Anh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Thực lực của đối phương đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, có thể xuất hiện trong phòng mà không bị ai phát hiện đủ để chứng tỏ sự mạnh mẽ của kẻ đó".

"Với thực lực hiện giờ của ông, bị kẻ đó đánh trọng thương mà có thể còn sống là may phước lắm đấy".

Ai chưa tiến vào Siêu Phàm Cảnh thì tất cả đều chỉ là giun dế, cho dù cảnh giới của cao thủ thần bí kia chỉ nằm ở Siêu Phàm Nhất Cảnh thì khi dùng hết sức lực vẫn có thể giết chết Long Tấn có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh một cách dễ dàng.

Long Tấn cay đắng gật đầu, đột nhiên ánh mắt hơi chững lại, kinh ngạc thốt lên: "Tôi có cảm giác thương thế của mình đang phục hồi rất nhanh, mà hình như thực lực cũng có tăng lên nữa".

Lão ta mới tỉnh lại nên chưa biết Dương Thanh vừa cho mình uống một viên đan dược chữa thương, ký ức vẫn còn dừng ở lúc trúng một đòn của cao thủ thần bí, suýt chết.

Lúc này, một người trong Hoàng tộc họ Long lên tiếng: "Là cậu Thanh, cậu ấy đã cho Hoàng Chủ uống một viên đan dược đấy ạ".

Nghe vậy, Long Tấn quay phắt về phía Dương Thanh, trong mắt tràn đầy sự biết ơn: "Cậu Thanh, có lẽ cả đời tôi đều không thể trả lại ơn cứu mạng này, sau này cần tôi làm việc gì thì cậu cứ nói nhé, tôi nhất định sẽ không phụ lòng cậu".

Chỉ có bản thân lão ta mới biết thương thế của mình nghiêm trọng đến đâu.

Có thể nói rằng, nếu Dương Thanh không cho dùng đan dược thì dù lão ta có thể còn sống, tu vi cũng sẽ bị mất hết.

Nhưng bây giờ, Long Tấn không chỉ sống sót mà ngay cả cảnh giới võ thuật cũng tăng tiến.


Lão ta cảm thấy mình chỉ còn một bước nữa là đột phá, tiến vào Siêu Phàm Cảnh.

Dương Thanh lại ra chiều không quan tâm mà khoát tay, nặng nề nói: "Xem ra đã có rất nhiều cao thủ đến Yến Đô để tham dự tiệc mừng thọ của Hoàng tộc họ Diệp".

Những người khác tức thì im lặng.

Cao thủ thần bí đột nhiên xuất hiện kia có thực lực rất mạnh, nếu không thì đã không thể chạy trốn khỏi tay Dương Thanh.

Nghĩ đến điều này, hầu như ai cũng cảm thấy lo sợ.

"Sau chuyện hôm nay, chắc hẳn các vị đã biết thái độ của tôi đối với Hoàng tộc họ Diệp rồi nhỉ? Phải làm thế nào, không cần tôi nói các vị cũng hiểu rồi chứ?"  
Long Tấn đột nhiên nhìn lướt qua tất cả mọi người, mở miệng nói.

Lâm Huy nhanh chóng tỏ thái độ: "Kính xin Hoàng Chủ yên tâm, chúng tôi biết nên làm gì".

Giang Văn Sơn và Vu Thủy cũng lần lượt tuyên bố.

Sau khi những người khác rời đi, sắc mặt của Long Tấn sa sầm, lạnh giọng nói: "Đúng là khi dễ Hoàng tộc họ Long.

Đợi sau khi chuyện ở Yến Đô kết thúc, đó sẽ là thời điểm chỉnh đốn các thế lực trong Hoàng thành Long".

Dứt lời, lão ta đưa mắt sang Dương Thanh, nghiêm túc bảo rằng: "Thưa cậu Thanh, tôi rất xin lỗi vì chuyện hôm nay.

Tôi cứ tưởng mọi chuyện sẽ rất thuận lợi, không nghĩ rằng lại xảy ra nhiều chuyện như thế".

Dương Thanh lắc đầu, hỏi: "Ông có biết gì về Phương Nho không?"  
Long Tấn hơi thắc mắc nhưng vẫn gật đầu trả lời: "Bình thường Phương Nho hay tỏ ra là một người ngay thẳng, nhưng thực tế thì ông ta ỷ vào việc có thực lực Thần Cảnh đỉnh phong nên không xem Hoàng tộc họ Long ra gì.

Khi Long Hoàng tiền nhiệm vẫn còn, ông ta đã muốn giết Phương Nho nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội".

Lông mày của Dương Thanh lập tức nhíu lại.

Lão ta nói như vậy tức là không biết Phương Nho có âm thầm câu kết với ai hay không.

"Cậu Thanh, sao đột nhiên cậu lại hỏi đến Phương Nho?", Long Tấn hỏi.

Anh trả lời: "Đáng ra trong tình cảnh như hôm nay, cho dù Phương Nho có ngang tàng đến đâu cũng sẽ thu bớt lại chứ không phải như thế, tôi nghi ngờ ai đó đã xúi giục ông ta".


"Không chỉ Phương Nho, chuyện đó có thể cũng đã xảy ra với người đứng đầu của ba gia tộc lớn còn lại.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, dù sao thì đó cũng là người trong Hoàng thành Long, ông hiểu về bọn họ nhiều hơn tôi".

Nghe thấy lời này của Dương Thanh, nét mặt của Long Tấn trở nên tối tăm.

Lão ta trầm tư một lát rồi mới lên tiếng: "Cậu Thanh nghi ngờ cũng có lý, bình thường nhà họ Phương có kiêu ngạo đến đâu cũng không dám công khai đối đầu với Hoàng tộc họ Long".

"Ba gia tộc lớn còn lại thì đáng ra càng không dám làm vậy mới đúng.

Ban đầu, tôi cho rằng vì tôi chỉ vừa mới nhậm chức Hoàng Chủ nên họ không phục, bây giờ xem ra đó chỉ là một phần nguyên nhân, chủ yếu vẫn là do họ được ai đó chống lưng".

"Hoàng tộc họ Diệp dám gióng trống khua chiêng mở tiệc chiêu đãi các gia tộc quyền quý như thế chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn sàng".

"Nếu như tôi không đoán sai thì thế lực đứng sau bốn gia tộc lớn của Hoàng thành Long chính là Hoàng tộc họ Diệp".

"Tôi còn đoán rằng, không chỉ bốn thế lực đó mà sau lưng của các gia tộc đứng đầu Hoàng thành Thượng Quan và Hoàng thành Đoàn cũng có bóng dáng của Hoàng tộc họ Diệp".

Nghe Long Tấn nói xong, ngay cả Dương Thanh cũng cảm thấy thảng thốt.

Anh vốn chỉ nghĩ đến việc nhà họ Phương có thể đã bị ai đó xúi giục, sau khi nghe Long Tấn phân tích, anh nghĩ rằng cho dù suy đoán của lão ta không đúng thì cũng không khác chân tướng là bao.

Như vậy thì, các gia tộc đứng đầu Hoàng thành Thượng Quan và Hoàng thành Đoàn đều đã bị Hoàng tộc họ Diệp mua chuộc rồi hay sao?  
Dễ thấy rằng nếu những gì Long Tấn vừa đoán là đúng thì trong bữa tiệc mừng Diệp Lâm được một trăm tuổi ngày mai, chỉ cần Hoàng tộc họ Diệp vung tay lên thì không cần họ tự ra tay, những gia tộc lớn trong ba Hoàng thành đã chủ động khiêu khích Hoàng tộc phía trên mình.

"Cậu Thanh, chuyện này rất quan trọng, phải nghĩ cách liên lạc với Hoàng tộc Thượng Quan và Hoàng tộc họ Đoàn thôi, chờ đến tiệc mừng thọ ngày mai thì đã muộn rồi", Long Tấn đưa ra ý kiến.

Dương Thanh gật đầu: "Bên Hoàng tộc Thượng Quan để tôi, còn ông liên lạc với Hoàng tộc họ Đoàn để bảo họ chuẩn bị sẵn sàng đi".


"Vâng!", Long Tấn đáp.

Hai người lập tức làm việc, Dương Thanh nhanh chóng liên lạc với Thượng Quan Hoàng.

"Cậu Thanh, muộn thế này rồi sao đột nhiên gọi cho tôi vậy?", Thượng Quan Hoàng vừa cười vừa hỏi.

Dương Thanh không nói lời thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề: "Ông phải cẩn thận với tất cả những gia tộc trong Hoàng thành Thượng Quan được mời.

Rất có thể họ đã bị Hoàng tộc họ Diệp mua chuộc..."  
Sau đó, anh kể sơ lược chuyện vừa xảy ra cùng với phỏng đoán của Long Tấn cho lão ta biết.

Dương Thanh nói xong, Thượng Quan Hoàng lập tức tuyên bố: "Cậu Thanh đừng lo, tôi sẽ cẩn thận sàng lọc.

Có điều, hiện giờ trong các gia tộc lớn ở Hoàng thành Thượng Quan chỉ có Lý Trọng của nhà họ Lý là đi theo cậu, đương nhiên ông ta sẽ không dính dáng gì đến Hoàng tộc họ Diệp.

Các thị tộc còn lại thì chỉ thay thế cho nhà họ Đậu và nhà họ Thái, thế lực hoàn toàn kém xa, chắc có lẽ Hoàng tộc họ Diệp sẽ không ngu ngốc đến mức vẫy tay với họ đâu".

Dương Thanh đáp lời: "Dù thế nào thì ông cứ sàng lọc toàn bộ nhân lúc tiệc mừng thọ của Hoàng tộc họ Diệp chưa diễn ra đi, nếu kéo đến ngày mai thì sẽ muộn đấy".

.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.