Chiến Thần Ở Rể

Chương 1420: 1420





Lại nhìn về phía Lý Giang Hùng, ánh mắt Lý Trọng toát lên vẻ thất vọng, lạnh giọng nói: "Con nghĩ cao thủ còn trẻ như Dương Thanh thật sự chỉ là một người bình thường sao?"  
Lý Giang Hùng mới chợt hiểu ra.

Ở Chiêu Châu, không tính những thế lực lánh đời như gia tộc Cổ Võ thì bốn Hoàng tộc lớn là mạnh nhất.

Cho dù có cao thủ Siêu Phàm Cảnh thì cũng đều là người của thế hệ trước, chí ít đã tu hành được sáu mươi đến bảy mươi năm.

Lớp trẻ thì chưa nghe thấy ai ba mươi tuổi mà đã có thể tiến vào Siêu Phàm Cảnh.

Huống gì là một thiên tài võ thuật như Dương Thanh, thực lực nằm ở Siêu Phàm Nhị Cảnh mà lại có thể đương đầu với cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

"Bất kỳ một người nào có thể trở thành cao thủ Siêu Phàm Cảnh đều sở hữu huyết mạch vô cùng mạnh mẽ, người bình thường muốn bước vào Siêu Phàm Cảnh khó như lên trời.

Cho dù là bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu cũng không có mấy người đủ tư cách để đến cảnh giới đó, chứ đừng nói gì đến một người trẻ tuổi không đến ba mươi tuổi".

Vẻ mặt Lý Trọng đầy căng thẳng: "E là thân thế của Dương Thanh không đơn giản chút nào, nhưng có thể khẳng định một điều rằng huyết mạch của cậu ta chắc chắn thuộc huyết mạch của gia tộc Cổ Võ, hơn nữa còn là loại gia tộc Cổ Võ có truyền thừa cực kỳ mạnh".

Nghe thấy Lý Trọng nói những lời này, hai mắt Lý Giang Hùng mở to, trên khuôn mặt già nua tràn đầy sự bàng hoàng: "Bố, con nghĩ mãi mà không hiểu, nếu Dương Thanh có được bối cảnh vững chắc như thế thì sao từ nhỏ cậu ta lại khổ sở như vậy?"  
"Dựa theo điều tra của bố, đúng là từ nhỏ Dương Thanh đã lớn lên tại gia tộc Vũ Văn, một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô.

Trước khi tốt nghiệp đại học, cậu ta vẫn chỉ là một người bình thường, chưa luyện võ".


"Tính ra thì chỉ có sáu năm, làm sao cậu ta có thể từ một người bình thường phát triển đến thực lực Siêu Phàm Cảnh như bây giờ chứ?”  
“Cho dù trong cơ thể có huyết mạch của gia tộc Cổ Võ thì cũng đâu thể đạt được thành tựu võ thuật đáng sợ đến mức đấy trong thời gian ngắn thế này chứ?"  
Lý Trọng hờ hững liếc nhìn Lý Giang Hùng, đáp lời ngay: "Bố chỉ có thể nói cho con biết, thế giới rộng lớn vượt xa những gì con có thể tưởng tượng.

Con thấy bố có được thực lực Siêu Phàm Tứ Cảnh đã là hết sức mạnh mẽ, nhưng nói cho con nghe, trong gia tộc Cổ Võ có rất nhiều cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh".

"Ngay cả hai Hoàng tộc cổ xưa lớn cũng có không ít cao thủ như vậy, bố chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi".

Trong lòng Lý Giang Hùng tràn đầy khiếp sợ.

Thân phận và địa vị đích thực đã giúp lão ta biết không ít chuyện, nhưng hôm nay nghe được những lời này của Lý Trọng, lão ta mới ý thức được những chuyện liên quan đến võ thuật mà mình nắm được chỉ là da lông bên ngoài.

"Với quan hệ giữa Thượng Quan Nhu và Dương Thanh, chỉ cần Dương Thanh còn sống, cả đời chúng ta cũng đừng mong ngấp nghé đến Hoàng vị của Hoàng tộc Thượng Quan".

Lý Trọng tiếp tục nói: "Đương nhiên, về sau cũng đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.

Việc quan trọng nhất đối với nhà họ Lý bây giờ chính là cần có mối quan hệ tốt với Dương Thanh.

Mai này thân phận thực sự của cậu ấy được tiết lộ, nếu nhà họ Lý có được quan hệ tốt với cậu ấy thì kể cả khi không thể trở thành Hoàng tộc, địa vị của chúng ta ở Chiêu Châu cũng chưa chắc thấp hơn Hoàng tộc".

"Bố yên tâm, con đã biết nên làm như thế nào", Lý Giang Hùng vội vàng bảo đảm.


Lý Trọng cười lạnh: "Chỉ dựa vào con thì chưa đủ tư cách để tiếp cận Dương Thanh đâu.

Không phải cậu ấy đã nói muốn bố nguyện trung thành và đi theo mình sao? Hi vọng cậu ấy sẽ không để cho bố thất vọng!"  
Dứt lời, lão ta bỗng nhiên lấy một bình ngọc ra khỏi hốc tối trong căn phòng, cẩn thận từng li từng tí đưa cho Lý Giang Hùng, trong ánh mắt lộ ra mấy phần không nỡ.

"Mang viên đan dược này đưa cho Dương Thanh đi, sẽ có ích rất nhiều cho thương thế của cậu ấy", Lý Trọng lại mở miệng nói.

Lý Giang Hùng cực kỳ ngỡ ngàng, không thể tin được: "Bố à, đây là bảo bối mà bố đã suýt mất mạng ở trong ngôi mộ kia mới lấy được mà, sao lại muốn tặng cho Dương Thanh?"  
Lý Trọng hờ hững liếc nhìn Lý Giang Hùng: "Đừng keo kiệt như vậy.

Viên đan dược này đúng là rất quý giá, nhưng đưa cho Dương Thanh thì có thể sẽ giúp chúng ta đạt được tình hữu nghị với cậu ấy.

Giá trị của Dương Thanh vượt xa giá trị của một viên đan dược".

Có thể người khác không rõ giá trị của viên đan dược trong bình ngọc này, Lý Giang Hùng thì lại rất hiểu.

Lúc trước Lý Trọng phải trải qua một phen cửu tử nhất sinh mới lấy được một số bảo bối từ trong ngôi mộ kia, và viên đan dược này chính là một trong số đó.

Dựa theo ghi chép trong ngôi mộ, viên đan dược này có tác dụng khởi tử hồi sinh, đem lại lợi ích rất lớn cho người ở cả Siêu Phàm Cảnh.


Nhiều năm qua, bản thân Lý Trọng cũng không nỡ dùng nó, không nghĩ tới hôm nay lại muốn lấy ra để tặng người khác.

"Bố, con sẽ đến Hoàng tộc họ Thượng Quan và tự tay đưa viên đan dược này cho Dương Thanh", Lý Giang Hùng vội vàng nói.

"Con đem cả quyển sách cổ này cho Dương Thanh đi!"  
Lý Trọng lại lấy một quyển sách hơi ố vàng ra, nghiêm nghị nói: "Con cần phải tự tay trao quyển sách này cho Dương Thanh, và phải tránh mặt những người khác, hiểu chưa?"  
Nhìn thấy lão ta trịnh trọng như thế, Lý Giang Hùng không dám qua quýt, nghiêm túc đáp lời: "Bố yên tâm, nhất định con sẽ tự tay đưa nó cho Dương Thanh".

"Được rồi, đi đi!", Lý Trọng phất tay.

Cùng lúc đó, tại một căn nhà cao cấp trong Hoàng tộc Thượng Quan.

Dương Thanh nằm trên một chiếc giường lớn, Thượng Quan Nhu ngồi bên mép giường ngắm nhìn người đàn ông vẫn còn đang hôn mê, hơi thất thần.

"Câu nói ‘Người là vô địch thiên hạ’ là để nói về loại đàn ông này nhỉ?"  
Thượng Quan Nhu say đắm nhìn Dương Thanh một lúc lâu, bỗng nhiên lên tiếng, khóe miệng cong lên một vòng cung đẹp mắt.

Nhưng hình ảnh tuyệt đẹp này lại không được người nào nhìn thấy.

"Thần y Hoàng nói có lẽ hôm nay cậu sẽ tỉnh lại, sao vẫn chưa tỉnh lại vậy?", cô ta lẩm bẩm.

Tâm trạng của Thượng Quan Nhu bỗng dưng trở nên lo lắng, dù sao thương thế của Dương Thanh quá nặng, trận chiến với Đậu Hầu quá đỗi quyết liệt.

Đúng lúc này, một người giúp việc đến báo cáo: "Thưa cô chủ, Lý Giang Hùng tới, nói là mang đan dược đến trị thương cho cậu Dương Thanh".

"Đan dược trị thương?"  

Lông mày lá liễu của Thượng Quan Nhu nhíu chặt.

Với thân phận và địa vị hôm nay, đương nhiên cô ta biết đan dược là cái gì.

Nghe nói, cho dù là gia tộc Cổ Võ cũng không có nhiều đan dược, giá trị đan dược cũng rất cao, dùng cụm từ “vô giá” để hình dung thì không ngoa chút nào.

Bởi vì trong thời đại hiện nay, trên cơ bản không có một thầy luyện đan nào có thể luyện chế ra đan dược cả.

Trong truyền thuyết, chỉ thời đại võ đạo hưng thịnh vào mấy trăm năm về trước mới có thầy luyện đan.

Nói cách khác, những đan dược được nhìn thấy ngày nay đều là mấy trăm năm trước để lại.

"Cho ông ta vào!"
Hơi suy nghĩ một chút, Thượng Quan Nhu trả lời.

Sở dĩ cô ta do dự là vì tạm thời vẫn chưa nắm được ý đồ của nhà họ Lý.

Nếu quả thật là đan dược trị thương thì không sao, lo lắng nhất chính là đan dược mà bọn họ đưa tới có chứa độc, là nhắm vào tính mạng của Dương Thanh.

Dù sao nhà họ Lý ngấp nghé được làm Hoàng tộc đã lâu, Dương Thanh lại là nguyên nhân dẫn đến thất bại của bọn họ.

Bây giờ anh đang hôn mê, nếu chết thì chỉ cần một mình Lý Trọng cũng có thể bá chiếm toàn bộ Hoàng thành Thượng Quan.

Trong lúc Thượng Quan Nhu lo lắng thì Lý Giang Hùng đi vào phòng..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.