Chiến Thần Ở Rể

Chương 1336: 1336



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thấy Dương Thanh có sự thay đổi lớn như thế, ba vị Vương của Liên minh Vương tộc đều hoảng sợ.

      "Cậu ta mất kiểm soát rồi!"  
      Bạch Vương nuốt nước miếng, khó nhọc nói ra câu này.

      "Gì cơ?"  
      Tiết Vương và Mã Vương đều giật mình, bên cạnh đó còn có sự sợ hãi và tuyệt vọng khôn cùng.

      Tuy đây là lần đầu tiên họ thấy dáng vẻ này của Dương Thanh, nhưng cũng từng nghe nói anh đã suýt mất kiểm soát trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô.

      Mỗi lần sắp mất lý trí, Dương Thanh đều bùng nổ sức chiến đấu vượt xa thực lực vốn có của mình.

      Bây giờ, ở đỉnh Ninh Sơn, ngoại trừ ba vị Vương có thực lực bán bộ Thần Cảnh là bọn họ ra thì chỉ còn lại hai cô gái không biết võ.

      Làm sao họ có thể đối phó với Dương Thanh đang trong trạng thái này chứ?  
      "Không ổn rồi, chúng ta phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt!", Tiết Vương hối hả nói.

      Ba vị Vương nhìn nhau, không hẹn mà cùng chạy xuống núi.

      "Anh à, rốt cuộc là anh sao vậy? Đừng làm bọn em sợ!"  
      Lục Tinh Tuyết hốt hoảng đến sắp khóc, không kiềm được run rẩy.

      Mục Thiên Thiên nắm chặt tay cô ta, mắt vẫn nhìn chằm chằm Dương Thanh, run giọng nói: "Anh...!anh có nghe thấy bọn em nói gì không?"  
      "Đi đi!"  
      Dương Thanh ngẩng phắt đầu lên, mắt đỏ như máu nhìn hai cô gái, cuồng nộ hét.


      Khi nhìn thấy gương mặt của anh, cả người Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên xụi lơ, vì quá sợ hãi nên không động đậy được chút nào.

      "Anh...!Anh Thanh!"  
      Hai cô gái cực kỳ sợ hãi.

      Dương Thanh lúc này vô cùng đáng sợ, tròng mắt đỏ ngầu, nét mặt dữ dằn như ma cà rồng xảy ra biến hóa khi lên cơn khát máu.

      "Gào!"  
      Anh ngửa mặt lên trời gào to, âm thanh như tiếng gầm của dã thú.

      Khí thế khủng bố tỏa ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt toàn bộ Ninh Châu đều bị luồng khí thế này bao phủ.

      Các cao thủ trong Ninh Châu đều kinh hoàng nhìn về phía Ninh Sơn.

      "Ầm ầm!"  
      Ngọn núi nơi Dương Thanh đang ở đột nhiên chấn đôngh cực mạnh, còn căn nhà nhỏ của anh thì ầm ầm sụp xuống do ảnh hưởng từ động đất.

      Những khe nứt rộng bằng cánh tay từ dưới chân Dương Thanh lan tràn ra xung quanh.

      "Chị họ!"  
      Mục Thiên Thiên và Lục Tinh Tuyết ôm chầm lấy nhau, Mục Thiên Thiên nhắm mắt lại, hét lên.

      Giờ đây, Dương Thanh không thể kiểm soát được nguồn năng lượng cuồng bạo như đang muốn phá tan cơ thể mình để thoát ra ngoài, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.

      Từng gương mặt quen thuộc, từng hình ảnh quen thuộc như thước phim không ngừng lướt nhanh trong đầu.

      Dương Thanh như trở lại thời điểm vừa biết ghi nhớ mọi chuyện.

Ở gia tộc Vũ Văn tại Yến Đô, anh thường xuyên bị hắt hủi và bị vợ bé của bố đâm thọc, rồi đến một ngày, bố đuổi cả anh và mẹ anh ra khỏi gia tộc.

      Kể từ lúc đó, anh bắt đầu hận bố mình, và nỗi hận thù ấy bị đẩy đến đỉnh điểm khi mẹ lâm bệnh nặng rồi qua đời.

      "A..."  
      Dương Thanh la lên, hai tay ôm đầu, đau đớn không chịu nổi.

      Trong đầu vẫn đang có nhiều hình ảnh xuất hiện.

      Anh vừa tốt nghiệp đại học thì bị người khác hãm hại, xảy ra quan hệ với người con gái thầm mến từ lâu, vì bảo vệ danh dự nên gia tộc của cô ấy yêu cầu anh ở rể.

      Từ ngày ở rể, anh chịu đủ loại coi thường và sỉ nhục, biết chỉ có vào chiến trường rèn luyện thì mình mới có thể xứng với nữ thần trong lòng.

      Thế là không lâu sau khi kết hôn, Dương Thanh lặng lẽ rời nhà đến biên giới phía Bắc.

      Anh dùng năm năm để tạo nên huy hoàng cho chính mình, trở thành chiến thần của biên giới phía Bắc.

      Dương Thanh trở về quê hương với niềm vinh quang ấy, lại phát hiện ra vợ đã sinh cho mình một cô con gái.


      Vì vợ, anh chịu hết mọi khuất nhục.

      Kế hoạch của Dương Thanh là sống một cuộc đời bình yên với vợ, không nghĩ rằng những kẻ đó lại không muốn anh được như ý, khiêu khích hết lần này đến lần khác, tranh đấu hết lần này đến lần khác.

      "A a a..."  
      Dương Thanh giận dữ hét lên, khí thế kinh khủng khiếp nhấn chìm cả Ninh Châu, thậm chí các thành phố lân cận cũng cảm nhận được khí thế khủng bố đến từ Ninh Sơn.

      "Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy?"  
      "Trên Ninh Sơn đã xảy ra cuộc chiến của các cao thủ Siêu Phàm Cảnh ư?"  
     ...! 
      Hầu như ai cũng hướng mắt về phía Ninh Sơn ở Ninh Châu.

      "Ầm ầm ầm!"  
      Mặt đất dưới chân Dương Thanh nháy mắt vỡ vụn.

      "Đi đi!"  
      Anh cố gắng giữ một tia lý trí cuối cùng, giận dữ hét với Lục Tinh Tuyết và Mục Thiên Thiên còn đang kinh hoàng.

      Hai cô gái sợ hãi đến choáng váng, sững sờ ngồi dưới đất mặc cho Ninh Sơn đang không ngừng rung chuyển.

      Mãi đến khi nghe thấy tiếng rống của Dương Thanh, bọn họ mới giật mình hoàn hồn.

      "Thiên Thiên, em chạy khỏi đây nhanh lên!"  
      Lục Tinh Tuyết chợt nhìn về phía Mục Thiên Thiên, ánh mắt không hề sợ hãi, chỉ có kiên định.

      "Chị họ, còn chị thì sao?"  
      Mục Thiên Thiên run rẩy hỏi, cô ta có cảm giác Lục Tinh Tuyết như biến thành một con người khác vậy, trong mắt chị ấy chỉ có sự quyết tuyệt.

      Đưa mắt nhìn Dương Thanh đang ôm đầu và tức giận gầm thét, nét mặt của Lục Tinh Tuyết đầy kiên định, không có chút lưỡng lự nào như mang quyết tâm của thiêu thân chuẩn bị lao đầu vào lửa.

      "Chị phải ở bên anh ấy!"  
      Hai mắt Lục Tinh Tuyết đỏ hoe.


      "Chị, chị điên rồi à!"  
      Mục Thiên Thiên la lớn: "Anh ấy sắp mất lý trí rồi, nếu không rời khỏi đây thì anh ấy sẽ giết chúng ta mất".

      "Em cũng như chị, cũng không sợ chết, nhưng nếu anh ấy giết bọn mình rồi lại tự trách sau khi tỉnh táo trở lại thì sao?"  
      "Hơn nữa, chỉ có một mình chị thì sao có thể giúp anh ấy được?"  
      "Chị ơi, mình cùng nhau rời khỏi đây thôi!"  
      Vừa nói, Mục Thiên Thiên vừa lấy tay kéo Lục Tinh Tuyết.

      "Em cứ đi đi!"  
      Lục Tinh Tuyết nức nở nói: "Thiên Thiên à, em biết chị rất yêu anh ấy mà, chị có thể chết vì anh ấy!"  
      "Chị chỉ muốn được ở bên anh ấy thôi, chỉ vậy thôi.

Thiên Thiên à, chị cầu xin em, hãy chạy khỏi đây đi!"  
      Mục Thiên Thiên bật khóc, nước mắt rơi đầy mặt, điên cuồng lắc đầu: "Chị à, chị đừng ngốc nghếch như thế, anh ấy đã kết hôn rồi, đã có con rồi, chị làm như vậy là không đáng đâu, chị đi cùng em đi!"  
      "Thiên Thiên, tạm biệt!"  
      Lục Tinh Tuyết thình lình đưa tay đẩy em họ mình.

      Mục Thiên Thiên lăn từ trên đỉnh núi xuống.

      Nơi bọn họ đang đứng là một cái bục của đỉnh Ninh Sơn, bên dưới cái bục này là một dốc thoải, xuống tiếp là một cái bục khác.

      Trên đồi cũng trải đầy cỏ xanh nên cho dù Mục Thiên Thiên lăn xuống cũng chỉ ngã trên cái bục thứ hai chứ không bị thương, vì vậy Lục Tinh Tuyết mới dám đẩy cô ta xuống.

      "Chị ơi!"  



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.