Chiến Thần Ở Rể

Chương 1278: 1278



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dương Thanh cau mày, đây không phải lần đầu có người hỏi anh là ai.

      Theo mức độ anh tiếp xúc càng tăng lên thì cũng hiểu ra nhiều điều hơn.

      Có lẽ người khác không tin, nhưng sự thật chính là vậy.

Sáu năm trước anh rời khỏi Giang Hải, sau khi đến biên giới phía Bắc thì tài năng võ thuật mới dần bộc lộ.

      Trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành Tướng quân canh giữ biên giới phía Bắc, tốc độ phát triển thế này, ngoài anh và Mã Siêu ra thì chưa từng thấy người thứ ba.

      Vốn dĩ anh luôn nghĩ gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô là gia tộc của anh, Vũ Văn Cao Dương là bố của anh, nhưng về sau anh mới biết không phải thế.

      Vậy chẳng phải bố của mình là người khác à?  
      Lẽ nào mình thật sự có gia thế vững chắc gì sao?  
      “Tôi là ai, Hoàng tộc họ Vũ nên biết rất rõ mới đúng”.

      Sau một hồi im lặng, Dương Thanh nói với vẻ mặt lạnh nhạt.

      “Hừ!”  
      Lão già của Hoàng tộc họ Vũ cười khẩy: “Trẻ như vậy mà có thể bước chân vào Siêu Phàm Nhất Cảnh, trừ khi cậu có huyết thống mạnh, nếu không chắc chắn điều đó là không thể.

Chỉ với sáu năm mà từ một người bình thường đi đến vị trí như hôm nay”.

      “Đoàn Vô Viêm do tôi giết, có gì ông cứ nhắm vào tôi là được”.


      Dương Thanh không muốn nói nhiều lời vớ vẩn mà đi thẳng vào vấn đề, một mình chịu trách nhiệm cho việc mình làm.

      Lão già của Hoàng tộc họ Vũ cau mày, lão ta nên bắt Dương Thanh rồi đưa về Hoàng tộc họ Vũ chịu phạt mới đúng, nhưng xem ra bây giờ muốn bắt được Dương Thanh là điều hoàn toàn không có hi vọng.

      Dù sao thì thực lực của Dương Thanh cũng bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh rồi, thậm chí còn mạnh hơn lão ta.

      “Đã vậy thì cậu chuẩn bị nhận lấy cơn giận của Hoàng tộc họ Vũ đi!”  
      Vừa dứt lời, lão già của Hoàng tộc họ Vũ vác thi thể của Đoàn Vô Viêm lên vai rồi sải bước rời đi.

      Đến khi bóng lưng của đối phương biến mất, người của Hoàng tộc họ Đoàn mới dám thở mạnh, rất nhiều người đều toát mồ hôi lạnh.

      Đoàn Hoàng đi đến bên cạnh Dương Thanh, nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, nói: “Chuyện hôm nay đều là lỗi của tôi, nếu không phải tôi nhất quyết muốn giết cậu thì cũng không đến mức xảy ra chuyện thế này”.

      Dương Thanh ngạc nhiên, nhìn Đoàn Hoàng, hỏi: “Nhưng tôi là hung thủ giết Đoàn Vô Viêm, ông chắc chắn không truy cứu trách nhiệm của tôi nữa?”  
      Trong mắt Đoàn Hoàng có vài phần đau thương, đột nhiên lão ta cười giễu: “Cho dù tôi muốn truy cứu trách nhiệm của cậu thì tôi có thể làm được sao?”  
      Nghe Đoàn Hoàng nói thế Dương Thanh mới nhận ra, cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh kia của Hoàng tộc họ Vũ có thể khiến Đoàn Hoàng bị thương nặng chỉ với một đòn.

      Mà thực lực của Dương Thanh còn mạnh hơn một bậc, nếu anh dốc hết sức, e là sẽ giết luôn cả Đoàn Hoàng.

      Đoàn Hoàng đã là người mạnh nhất của Hoàng tộc họ Đoàn rồi, ngay cả lão ta cũng không chịu nổi một đòn thì ai có thể trả thù đây?  
      Đoàn Vô Nhai cũng rất khó chịu, mặc dù giữa ông ta với Dương Thanh không được xem là rất thân thiết nhưng có thể tin tưởng lẫn nhau, ông ta là người bị kẹp ở giữa.

      “Cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ đã xuất hiện rồi, chẳng bao lâu nữa cái chết của Đoàn Vô Viêm sẽ truyền đến tai Vũ Vũ Lan, bà ấy có thời gian rồi chắc chắn sẽ ra tay với cậu”.

      Đột nhiên Đoàn Hoàng nhìn Đoàn Vô Nhai, nói: “Con là người có tài năng võ thuật mạnh nhất của Hoàng tộc họ Đoàn ta, hôm nay con cũng bước vào Thần Cảnh đỉnh phong thì ngôi vị lẽ ra nên truyền cho con”.


      “Nhưng dù sao thì cái chết của Vô Viêm cũng liên quan đến con, Vũ Vũ Lan chắc chắn sẽ không tha cho con, sau này con mãi mãi rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn đi!”  
      Vừa dứt lời, Đoàn Vô Nhai lập tức biến sắc: “Bố, bố muốn đuổi con đi?”  
      Đoàn Hoàng lắc đầu, đỏ mắt nói: “Không phải bố muốn đuổi con mà là con bắt buộc phải đi, bố rõ hơn ai hết Vũ Vũ Lan điên cuồng cỡ nào”.

      “Từ sau khi bà ấy được đón về Hoàng tộc họ Vũ thì chưa từng tái hôn, nếu không phải ràng buộc gia tộc thì bà ấy đã đón Vô Viêm về Hoàng tộc họ Vũ lâu rồi”.

      “Bây giờ bà ấy mất đi đứa con trai yêu quý, con nghĩ bà ấy có thể bỏ qua cho mọi người sao?”  
      “Con ở lại Hoàng tộc họ Đoàn chỉ có con đường chết thôi, thậm chí còn mang đến tai họa cho Hoàng tộc họ Đoàn”.

      “Bây giờ chỉ có cách đuổi con ra khỏi Hoàng tộc họ Đoàn mới có thể tránh được tai họa cho Hoàng tộc họ Đoàn.

Con đi rồi bố sẽ chỉ định anh cả con làm người thừa kế Hoàng tộc”.

      “Mặc dù nó chỉ là Thần Cảnh trung kỳ, tài năng võ thuật cũng kém xa con và Vô Viêm, nhưng suy cho cùng nó là con trưởng của Hoàng tộc họ Đoàn ta, đợi nó bước vào Thần Cảnh đỉnh phong thì bố sẽ suy xét nhường ngôi cho nó”.

      Sau khi nói xong, Đoàn Hoàng bỗng chốc như già đi mười mấy tuổi, sắc mặt tiều tụy.

      Hai mắt Đoàn Vô Nhai đỏ hoe, tất nhiên ông ta có thể hiểu những lời Đoàn Hoàng nói.

      Đoàn Hoàng đuổi ông ta ra khỏi Hoàng tộc cũng là đang cứu ông ta.

      “Phụ hoàng, Vô Nhai bất hiếu, sau này không thể ở bên báo hiếu người, mong người chăm sóc tốt bản thân!”  
      Đoàn Vô Nhai quỳ xuống đấy, nghẹn ngào nói.


      “Bộp bộp bộp!”  
      Nói xong, ông ta dập đầu ba cái.

      Đoàn Ngữ Yên cũng vội quỳ xuống, lạy rồi lại lạy.

Đối với cô ấy, người ông nội này vô cùng xa lạ.

      “Đi đi! Đi cả đi!”  
      Đoàn Hoàng xoay người, không nhìn Đoàn Vô Nhai nữa mà vừa đi vừa nói.

Dáng người thẳng tắp ban đầu cũng hơi khom xuống.

      Đoàn Vô Nhai xót xa, hai tay siết chặt lại, ông ta muốn ở lại Hoàng tộc họ Đoàn, cùng đối mặt với cơn giận của Vũ Vũ Lan.

Nhưng ông ta biết, đứng trước Hoàng tộc họ Vũ lớn mạnh, ông ta chẳng là gì cả.

      Ở lại Hoàng tộc họ Đoàn sẽ mang đến tai họa càng lớn hơn cho Hoàng tộc.

      Trong lòng Dương Thanh cũng có rất nhiều cảm xúc, anh chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay.

      Vốn dĩ ở Yến Đô, sau khi Đoàn Vô Nhai chủ động bày tỏ ý tốt thì anh cũng chỉ cần xem tất cả những chuyện này như trao đổi lợi ích, cho đến mấy hôm nay, mọi chuyện xảy ra ở Hoàng tộc họ Đoàn khiến anh ý thức được không phải như vậy.

      Đoàn Vô Nhai thật sự có tâm với anh, nếu không cũng sẽ không ngăn cản khi Đoàn Hoàng ra lệnh muốn giết anh, thậm chí còn đối đầu với Đoàn Hoàng.

      Vả lại gặp được Đoàn Hoàng cũng khiến anh có rất nhiều cảm xúc.

      “Đi thôi!”  
      Cho đến khi bóng lưng Đoàn Hoàng hoàn toàn biến mất, Dương Thanh mới lên tiếng.


      Một nhóm bốn người gồm Dương Thanh, Đoàn Vô Nhai, Đoàn Ngữ Yên và Độc Du ngồi máy bay riêng rời khỏi Hoàng thành Đoàn.

      Nhìn Hoàng thành Đoàn ngày càng nhỏ, Đoàn Vô Nhai siết chặt nắm đấm, nói với vẻ mặt kiên định: “Rồi sẽ có một ngày, tôi nhất định quay về đây!”  
      Không phải để tranh giành quyền lực, chỉ vì ở đây là quê hương ông ta lớn lên từ nhỏ, cội nguồn của ông ta ở đây.

      Hôm nay cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ đến Hoàng tộc họ Đoàn, chỉ với một đòn đã phá hủy điện Đoàn Hoàng, điều này đã để lại hận thù trong lòng ông ta.

      Những gì trải qua hôm nay cũng sẽ thúc đẩy ông ta trở nên mạnh hơn!  
      “Bố!”  
      Đoàn Ngữ Yên nắm chặt tay bố, vẻ mặt hơi lo lắng.

      Cùng lúc này, khu Đông Châu ở Chiêu Châu, trên một ngọn đồi xanh chọc tầng mây, có một cung điện nguy nga tráng lệ, bên trên cửa cung điện treo một tấm biển lớn với chữ vàng.

      Bốn chữ ‘Hoàng cung họ Vũ’ phồn thể to lớn, nét bút đi như rồng rắn, lại mang theo vài phần khí thế võ thuật.

      Trong góc phía Tây của Hoàng cung họ Vũ là một tứ hợp viện với phong cách xưa chiếm khoảng ba nghìn mét vuông.

      Trong đại sảnh nhà chính, một người phụ nữ trông khoảng năm mươi mặc trang phục truyền thống đang ngồi trước bàn trà, một cô hầu trẻ trung xinh đẹp đang quỳ bên bàn trà.

      Làm nóng ấm, đổ trà vào, pha trà, đổ nước, ủ trà, dâng trà, động tác vô cùng thành thạo, trông rất vui mắt.

      “Trưởng công chúa, mời uống trà!”  
      Cô hầu bưng tách trà bằng hai tay, dâng lên với vẻ mặt cung kính.

      “Choảng!”  
   



— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.