Chiến Thần Ở Rể

Chương 1270: 1270



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Dương Thanh hiểu rõ vì sao Đoàn Hoàng lại giận dữ đến mức ngay cả Đoàn Vô Nhai cũng không buông tha, nguyên nhân chính là vì Đoàn Vô Viêm.

      Mặc dù anh không thể hiểu vì sao cùng là con mình mà Đoàn Hoàng lại phân biệt đối xử đến thế, nhưng anh vẫn muốn đi gặp Đoàn Hoàng một lần.

      Với thực lực của anh hiện nay, dù Đoàn Hoàng đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, anh cũng không sợ.

      "Cậu Thanh!"  
      Đoàn Vô Nhai nhìn Dương Thanh, sốt ruột nói: "Cậu đi mau đi, chuyện này vốn không liên quan gì đến cậu".

      Vừa nói, ông ta vừa ra sức nháy mắt với Dương Thanh.

      Ông ta là hoàng tử của Hoàng tộc họ Đoàn, dù giết Đoàn Vô Viêm thì cũng có thể có được một đường sống.

      Nhưng nếu để Đoàn Hoàng biết, người giết Đoàn Vô Viêm chính là Dương Thanh, Đoàn Hoàng nhất định sẽ không bỏ qua cho Dương Thanh.

      Đoàn Vô Nhai không muốn Dương Thanh và Hoàng tộc họ Đoàn nảy sinh xung đột, ông ta hiểu rõ, Dương Thanh là người có lai lịch rất lớn, có lẽ ngay cả chính Dương Thanh cũng không rõ ràng lắm.

      Ngày ấy ở Yến Đô, khi Dương Thanh đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến từ Miêu Thành, anh đã rơi vào tình thế nguy hiểm, chợt có một giọng nói tựa hồ như đến từ chín tầng trời đuổi cao thủ Siêu Phàm Cảnh kia đi.

      Nếu không, có lẽ Dương Thanh đã không thể sống sót tới giờ.

      Dù Dương Thanh không có lai lịch hơn người thì chỉ với năng lực có thể đánh ngang tay với cao thủ Siêu Phàm Cảnh của anh, ông ta cũng không muốn Dương Thanh và Hoàng tộc họ Đoàn nảy sinh xung đột.

      Dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Đoàn Vô Nhai, Dương Thanh chỉ bình thản nói: "Ông yên tâm, tôi sẽ không làm gì Đoàn Hoàng đâu, dù sao ông ta cũng là bố của ông".

      "Tất nhiên, nếu chính ông ta muốn chết thì không trách được tôi, nhưng tôi hứa với ông là sẽ tha mạng cho ông ta một lần!"  
      Nghe Dương Thanh nói thế, nỗi lo âu trong lòng Đoàn Vô Nhai cũng vơi bớt phần nào, nhưng Độc Du và Đoàn Ngữ Yên vẫn còn bên cạnh, ông ta vẫn phải lo lắng cho hai người.

      Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong kia vẫn thờ ơ nhìn Đoàn Vô Nhai, như không hề nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi.

      "Đi thôi!"  
      Dương Thanh bình thản lên tiếng.

      Đã đến nước này, có nói thêm gì cũng chẳng tác dụng, Đoàn Vô Nhai đành phải đồng ý, dẫn theo Độc Du và con gái cùng Dương Thanh đi về phía nơi ở của Đoàn Hoàng.


      Hoàng phủ họ Đoàn rất lớn, biệt viện của Đoàn Vô Nhai ở góc Đông Bắc, còn nơi Đoàn Hoàng ở chính là trung tâm của Hoàng phủ họ Đoàn, đi bộ cũng mất tối thiểu mười phút.

      Mười phút sau, bốn người cùng hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong tới cung điện của Đoàn Hoàng.

      Trong điện phủ cực lớn, có một chiếc ngai vàng đặt trên đài cao.

      Phía dưới có bốn cao thủ Thần Cảnh và vài cao thủ bán bộ Thần Cảnh xếp hàng hai bên.

      Đoàn Hoàng đang ngồi trên ngai vàng, lạnh lùng nhìn xuống.

      "Vô Nhai bái kiến phụ hoàng!"  
      "Đoàn Ngữ Yên bái kiến Hoàng Chủ!"  
      "Độc Du bái kiến Hoàng Chủ!"  
      Ba người quỳ xuống chào, chỉ có Dương Thanh vẫn đứng đó, ngẩng đầu nhìn về phía Đoàn Hoàng đang ngồi trên ngai vàng kia.

      Đoàn Hoàng hẳn đã ngoài bảy mươi, tóc đã bạc cả, mặc hoàng bào, cặp mắt sắc bén như mắt ưng lóe lên sát khí.

      Khi Dương Thanh nhìn về phía Đoàn Hoàng, Đoàn Hoàng cũng đang quan sát Dương Thanh.

      Lão ta cũng âm thầm khiếp sợ vì trông Dương Thanh còn trẻ đến thế.

Mặc dù đã biết Dương Thanh còn rất trẻ nhưng khi gặp mặt, lão ta vẫn kinh ngạc vô cùng.

      Với cảnh giới võ thuật hiện nay của lão ta, các cao thủ trẻ tuổi như Dương Thanh dù có mạnh đến đâu cũng không thể chịu nổi uy lực mà lão ta phát ra.

      Lúc này, Dương Thanh đang nhìn thẳng vào lão ta, ánh mắt không chút sợ hãi, giống như đang nhìn một người bình thường mà thôi.

      "Dương Thanh, thấy bổn Hoàng, vì sao không quỳ?"  
      Đoàn Hoàng lạnh lùng chất vấn.

      Hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong vừa mang bốn người đi vào đã trở về đứng hai bên Đoàn Hoàng, nhìn Dương Thanh, ánh mắt chứa đầy sát khí.

      Như thể chỉ chờ một mệnh lệnh từ Đoàn Hoàng, bọn họ sẽ xông ra giết chết Dương Thanh ngay lập tức.

      Dương Thanh khinh thường cười một tiếng: "Ông có tư cách để tôi quỳ lạy sao?"  
      "Dương Thanh, chớ có vô lễ!"  

      Một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ bên cạnh Đoàn Hoàng tức giận quát lớn.

      "Cút!"  
      Dương Thanh gầm lên một tiếng, một luồng uy lực võ thuật khủng khiếp bất chợt phóng thẳng về phía tay cao thủ kia.

      "Bịch bịch bịch!"  
      Ngay dưới ánh mắt khiếp sợ của bao người, cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ kia lập tức lùi lại phía sau mấy bước.

      Sau đó, lão ta nhũn chân, ngồi phịch xuống đất, toàn thân như không còn chút sức lực, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh, con ngươi ngập đầy sợ hãi, như thể vừa thấy được thứ gì khủng bố lắm.

      "Chuyện này..."  
      Trong điện Đoàn Hoàng, đám cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn đều trợn mắt há hốc miệng.

      Chỉ quát một tiếng đã có thể đẩy lùi một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ, thậm chí khiến kẻ kia đứng không vững phải ngã xuống đất, đây là một cao thủ mạnh cỡ nào?  
      Ánh mắt Đoàn Hoàng trở nên lạnh lẽo như băng, thậm chí còn có vẻ căng thẳng khi nhìn lại Dương Thanh.

      Lão ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng không ngờ Dương Thanh lại mạnh đến cỡ này.

      Cho đến bây giờ, lão ta vẫn chưa thể nhìn ra Dương Thanh đã đạt tới cảnh giới nào rồi.

      Nhưng uy lực mà Dương Thanh vừa mới thể hiện ra kia, ít nhất cũng phải ngang với thực lực Thần Cảnh đỉnh phong.

      Chẳng lẽ, Dương Thanh là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong sao?  
      Còn trẻ như vậy đã là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thật đúng là thiên tài võ thuật!  
      Nếu không phải vì một số nguyên nhân bất đắc dĩ, lão ta thật sự không muốn trở mặt với người như thế.

      "Cậu Thanh!"  
      Đoàn Vô Nhai đang quỳ trên mặt đất, lo lắng gọi.

      Ông ta sợ nhất là chuyện Dương Thanh cùng Hoàng tộc họ Đoàn nảy sinh xung đột, nếu một ngày chuyện này thật sự xảy đến, hai bên đều phải chịu thiệt.

      Nếu Dương Thanh thất bại, vậy chỉ còn một đường chết.

      Nhưng sau đó, vị cao thủ thần bí ngày ấy từng ngăn cản cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Miêu Thành giết Dương Thanh, liệu có diệt sạch Hoàng tộc họ Đoàn này không?  

      Dù không có vị cao thủ thần bí kia, Mã Siêu cũng sẽ không bỏ qua cho Hoàng tộc họ Đoàn.

      Lấy thiên phú võ thuật của Mã Siêu, nhất định sẽ có một ngày đặt chân vào Siêu Phàm Cảnh, khi đó chính là ngày diệt vong của Hoàng tộc họ Đoàn.

      "Yên tâm đi, nếu tôi đã hứa với ông sẽ không giết lão già kia thì chắc chắn sẽ không xuống tay lấy mạng ông ta đâu!"  
      Dương Thanh bình thản nói.

      Lời vừa được thốt ra, toàn bộ đám người ở đây đều khiếp sợ!  
      Dương Thanh lại dám thốt ra những lời ngông cuồng như vậy ngay trước mặt Đoàn Hoàng, còn dám gọi Đoàn Hoàng là lão già.

      Quả nhiên, Đoàn Hoàng lập tức phẫn nộ, một luồng uy lực vượt xa cảnh giới Thần Cảnh đỉnh phong quét về phía Dương Thanh.

      Chỉ dư âm của uy lực này cũng đã đủ khiến những cao thủ Thần Cảnh trong cung điện Hoàng tộc họ Đoàn run lên lập cập.

      Nhìn đó có thể hình dung, người đối mặt trực tiếp với uy lực võ thuật này như Dương Thanh sắp phải chịu một áp lực nặng cỡ nào.

      Nhưng thật bất ngờ, đối mặt với uy lực của Đoàn Hoàng, Dương Thanh vẫn bình thản như cữ, thậm chí còn thoáng nhếch môi nở một nụ cười châm chọc: "Này lão già, hình như ông đánh giá thực lực của mình quá cao rồi đấy nhỉ?"  
      "Chỉ bằng uy lực võ thuật mà đã muốn trấn áp tôi?"  
      Dương Thanh trào phúng ra mặt.

      "Thằng khốn, mày muốn chết đúng không!"  
      Đoàn Hoàng nổi giận, ra lệnh: "Giết!"  
      Mệnh lệnh vừa được hạ, hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đưa bọn Dương Thanh tới đây bèn phóng về phía Dương Thanh.

      "Phụ hoàng, xin đừng!"  
      Đoàn Vô Nhai lập tức biến sắc, vội vã chắn trước mặt Dương Thanh.

      Một khi đánh rồi liền không còn đường thay đổi nữa.

      "Ai dám cản trở, coi là cùng tội, giết!"  
      Mọi người đều khiếp hãi giật mình, Đoàn Hoàng muốn giết luôn cả Đoàn Vô Nhai.

      Đoàn Vô Nhai càng không thể tin nổi, chân lảo đảo lùi lại mấy bước, kinh hoảng chết sững: "Phụ hoàng, người muốn giết con?"  
      "Lúc mày bắt tay với người ngoài giết chết thằng Viêm thì nên nghĩ tới chuyện, sau này sẽ phải chịu trừng phạt thế nào!"  
      Đoàn Hoàng lạnh lẽo nói.

      Nói đến đó, lão ta bỗng nhắm mắt lại, như thể không đành lòng nhìn, nhưng khi mở mắt lần nữa đã hoàn toàn không còn chút lưu luyến nào, chỉ còn lại sát khí bừng bừng.

      "Giết!"  
      Đoàn Hoàng lại hạ lệnh một tiếng, không chỉ hai cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong kia mà cả bốn cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ cùng hơn chục cao thủ bán bộ Thần Cảnh đều đồng loạt tiến về phía Dương Thanh và Đoàn Vô Nhai.

      Cho tới lúc này, Đoàn Vô Nhai mới hoàn toàn tin, Đoàn Hoàng thực sự muốn giết ông ta.


      "Độc Du, đưa Ngữ Yên đi mau!"  
      Đoàn Vô Nhai bỗng hối hận vô cùng, hối hận vì sao vừa rồi không chịu nghe lời con gái, mang theo con bé rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn này?  
      Nếu vừa rồi muốn đi, lấy thực lực Thần Cảnh đỉnh phong của ông ta cùng với thực lực Thần Cảnh hậu kỳ của Độc Du và một vị cao thủ hoàn toàn có khả năng đã bước vào Siêu Phàm Cảnh như Dương Thanh, hai tên cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc họ Đoàn chắc chắn không thể giữ chân họ.

      Nhưng ông ta lại vẫn ôm chút hi vọng với Đoàn Hoàng, nào ngờ Đoàn Hoàng lại hoàn toàn không muốn nghe ông ta giải thích một lời, cũng không có ý định buông tha ông ta mà trực tiếp hạ lệnh giết cả ông ta.

      "Cô chủ, đi thôi!"  
      Hơi thở võ thuật cảnh giới Thần Cảnh hậu kỳ của Độc Du bùng phát, vừa bảo vệ Đoàn Ngữ Yên vừa điên cuồng công kích kẻ địch.

      "Uỳnh!"  
      Ông ấy vung tay đập một chưởng, một cao thủ bán bộ Thần Cảnh bị giết chết trong nháy mắt.

      Đoàn Ngữ Yên hoàn toàn không biết võ, cô ấy sợ hãi vô cùng, bởi trước nay cô ấy chưa từng chứng kiến cảnh tượng thế này bao giờ, cũng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, ông nội cô ấy lại muốn giết chết bố cô ấy.

      Tuy Độc Du không muốn rời khỏi đây nhưng ông ấy cũng hiểu, đối với Đoàn Vô Nhai, Đoàn Ngữ Yên mới là quan trọng nhất, thậm chí có thể nói là quan trọng hơn cả tính mạng chính mình.

      Ông ấy chỉ có thể dốc hết sức chiến đấu, cố gắng nghĩ cách đưa Đoàn Ngữ Yên ra ngoài an toàn.

      Đoàn Vô Nhai cũng bộc phát thực lực Thần Cảnh đỉnh phong của mình, giận dữ hét to: "Phụ hoàng, vì sao người lại muốn ép con?"  
      Sau tiếng gầm giận dữ, ông ta nhấc chân bước lên một bước, khối đá cẩm thạch lót nền dưới chân lập tức nát vụn, bóng ông ta biến mất khỏi vị trí.

      "Uỳnh!"  
      Ông ta xông về phía một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, dồn hết sức đánh ra một đòn.

      Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó khiếp sợ chứng kiến, cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong kia bị Đoàn Vô Nhai đánh lùi lại năm, sáu bước.

      Đoàn Hoàng cũng kinh hãi ra mặt: "Mày, mày đã đột phá lên Thần Cảnh đỉnh phong?"  
      Trước đó cấp dưới từng báo cáo lại là Đoàn Vô Nhai giết La Tu, nhưng bởi Đoàn Vô Viêm vừa chết, lão ta cũng không suy nghĩ cặn kẽ, cho đến lúc này mới hiểu, thì ra Đoàn Vô Nhai đã đột phá tới Thần Cảnh đỉnh phong.

      Lòng lão ta biết rất rõ, Hoàng tộc họ Đoàn ngày nay, Đoàn Vô Nhai mới là người có tư cách thừa kế ngai vàng nhất.

Nhưng Đoàn Vô Viêm đã chết, Đoàn Vô Nhai cũng chỉ có thể chết!  
      "Uỳnh uỳnh uỳnh!"  
      Đoàn Vô Nhai lúc này đã phẫn nộ tột cùng, mỗi lần tung chiêu đều như thể dốc hết sức bình sinh.

      Cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đấu với ông ta bị đè ép hoàn toàn, không cách nào phát huy toàn bộ thực lực.

      Độc
.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.