Chiến Thần Ở Rể

Chương 1171: 1171



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"Anh rể, anh thật sự tính chi mười tỷ để lập một công ty y dược ạ?"  
      Hồi lâu sau, Tần Y mới lấy lại tinh thần, nhìn Dương Thanh rồi hỏi.

      Dương Thanh mỉm cười: "Có vấn đề gì không?"  
      Tần Y lắc đầu, đúng lúc này, Tần Thanh Tâm dắt Tiêu Tiêu đi ra, cô ta vội vã chạy tới nói: "Chị, chị biết không, chồng chị lại muốn vung mười tỷ ra kìa!"  
      Tần Thanh Tâm nãy giờ vẫn ở trong phòng chải đầu cho Tiêu Tiêu, không biết Lạc Bân vừa tới, nghe Tần Y nói thế thì có vẻ hoang mang.

      Dương Thanh cười nói: "Vừa rồi sếp Lạc có tới, Tiểu Uyển đưa cho ông ấy một hộp thuốc mỡ có thể giúp xóa sẹo..."  
      Đợi Dương Thanh giải thích xong, Tần Thanh Tâm mới hiểu đầu đuôi câu chuyện, cô cũng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn anh và nói: "Chồng à, chuyện này chắc không có vấn đề gì chứ?"  
      "Trước giờ em chưa từng nghe nói đến loại thuốc mỡ gì mà chỉ bôi một lần là hết sẹo".

      Dương Thanh lại cười cười: "Thật hay không thì chúng ta tự thử là biết ngay thôi, đúng không?"  
      Dứt lời, Dương Thanh cầm hộp thuốc mỡ Lạc Bân để lại, quan sát một chút lại cười cười nhìn sang Tần Y: "Y Y à, anh nhớ là vừa rồi em có nói, lúc nhỏ em bị ngã, chân còn để lại vết sẹo, có muốn thử chút không?"  
      Tần Y vốn đang hào hứng muốn thử, Dương Thanh vừa nói vậy, cô ta lập tức không còn do dự gì, vén quần, để lộ vết sẹo trên đầu gối.

      "Dễ chịu thật!"  
      Tần Y vừa mới bôi một lớp thuốc mỡ lên vết sẹo, lập tức kêu lên, vẻ mặt rất thoải mái.

      "Thôi được rồi, em kéo quần xuống đi đã, dù có hiệu quả nhanh mấy thì cũng không thể làm mất vết sẹo ngay đâu, đợi tối nay em tan làm về nhà rồi cùng xem hiệu quả thế nào".

      Tần Thanh Tâm nói.

      Tần Y thè lưỡi với cô, cười cười đi ăn điểm tâm.


      Cả nhà ngồi quân quần bên nhau ăn điểm tâm, một bức tranh thật hạnh phúc.

      Chân của Tần Đại Dũng đã được Phùng Tiểu Uyển điều trị, hôm nay đã có thể đứng lên, phỏng chừng chỉ một tuần sau là hoàn toàn bình phục.

      Ăn sáng xong, ai nấy đều tất bật với việc của mình, người đi làm, người đi học, chỉ còn một mình Tần Đại Dũng ở nhà.

      Trên tầng cao nhất của toàn nhà thuộc tập đoàn Nhạn Thanh, trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn.

      Mã Siêu đi tới, sắc mặt căng thẳng, nhìn Dương Thanh: "Anh Thanh, sát thủ của Hồng Trần đã vào Yến Đô".

      "Hồng Trần!"  
      Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Dương Thanh thoáng nheo mắt, một tia sáng lạnh lóe lên nơi đáy mắt anh rồi nhanh chóng biến mất.

      Anh hỏi: "Lần này lại nhằm vào tôi à?"  
      Mã Siêu lắc đầu: "Tạm thời chưa rõ, có điều người của chúng ta đã khóa được tung tích của bọn họ, có thể tấn công bất cứ lúc nào".

      "Lần này, bên đó phái ra hai sát thủ, thực lực đều ở cảnh giới bán bộ Thần Cảnh!"  
      "Cũng là người thuộc hàng ba sát thủ chủ chốt của Hồng Trần như Simon".

      "Nghe đồn, hai người này mà kết hợp với nhau thì có thể bộc phát sức chiến đấu cấp bậc Thần Cảnh".

      Dương Thanh cười lạnh một tiếng: "Hồng Trần thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn dám phái sát thủ tới đây, đã vậy thì khỏi cần khách sáo gì, giết đi!"  
      "Vâng!"  
      Mã Siêu lập tức đáp.

      Anh ta tới báo cáo với Dương Thanh là để đợi mệnh lệnh của Dương Thanh, dù sao Hồng Trần cũng là một tổ chức sát thủ đứng đầu thế giới, nếu thật sự bị diệt sạch, sợ rằng sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

      Hơn nữa, không ai có thể bảo đảm, Hồng Trần không có sát thủ mạnh hơn.

      Đối với Hồng Trần, Dương Thanh chẳng mấy lưu ý.

      Dựa vào thực lực hiện nay của Mã Siêu, sau khi sức chiến đấu được phá giải phong ấn, cảnh giới của anh ta đã tăng lên ngang hàng cao thủ Thần Cảnh trung kỳ.

      Dù hai sát thủ chủ chốt của Hồng Trần liên kết lại, đẩy năng lực lên cảnh giới Thần Cảnh sơ kỳ thì cũng không thể là đối thủ của Mã Siêu.

      Cùng lúc đó, tại sân bay quốc tế Yến Đô, một chiếc máy bay tư nhân từ từ hạ cánh, hai ông già mặc đồ truyền thống bước ra khỏi máy bay.

      "Đây là Yến Đô?"  
      Một ông già trông tráng kiện, cặp mắt chim ưng đầy vẻ kiêu ngạo lên tiếng hỏi.


      Ông già còn lại thoạt nhìn ôn hòa hơn, nghe vậy bèn cười ha hả nói: "Ông đừng có xem thường Yến Đô nho nhỏ này".

      "Cái người của trăm năm trước ấy có xuất thân từ Đế Thôn của Yến Đô đó, trước đấy Yến Đô đúng là nơi không đáng nhắc tới, nhưng Yến Đô của ngày nay, có một nơi như Đế Thôn thì lại thành không đơn giản rồi".

      "Không nhắc tới chuyện người của trăm năm trước thì gần đây Yến Đô cũng có một người trẻ tuổi, đang nhận được rất nhiều sự quan tâm của Hoàng tộc họ Long".

      "Hừ! Chẳng qua chỉ là một thằng nhãi con có chút xíu thiên phú võ thuật mà đã ngông nghênh cuồng vọng thôi, không đáng nhắc tới!"  
      "Ông chớ xem thường cậu thanh niên này, Long Hoàng từng nói, người thanh niên này rất có khả năng chính là vị Chiến Thần bảo vệ biên giới phía Bắc trong lời đồn kia đó".

      "Chúng ta cứ đến chỗ điện hạ trước đã!"  
     ...! 
      Hai ông già kia vừa nói chuyện vừa rời khỏi sân bay.

      Hiển nhiên, đây là hai vị cao thủ Thần Cảnh do Hoàng tộc họ Long phái tới.

      "Ông Càn! Ông Khôn!"  
      Nơi ở của Long Thiên Vũ đang nghênh đón hai vị cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long.

      "Điện hạ!"  
      Long Càn và Long Khôn vội đáp lời.

      Mặc dù bọn họ là hai trong số năm cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long nhưng trước mặt Long Thiên Vũ vẫn phải cư xử đúng lễ nghĩa.

      Bởi vì, chưa biết chừng Long Thiên Vũ sẽ thành Long Hoàng trong tương lai.

      Bọn họ chỉ là những cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc được ban họ Long mà thôi.

      "Nhà họ Long ở Yến Đô này đúng là to gan lớn mật, điện hạ tới đây rồi mà vẫn dám chiếm lấy nhà họ Long!"  
      Long Càn nói, mặt lộ vẻ tức giận.


      Long Khôn cũng lên tiếng: "Điện hạ, nếu nhà họ Long đã vô lễ thế, chi bằng để tôi tới đó một chuyến, lấy đầu Long Đằng về đây".

      Long Thiên Vũ lắc đầu, đáy mắt tràn đầy ý muốn giết người, nghiến răng nói: "Một nhà họ Long cỏn con mà thôi, giờ tạm thời tha cho bọn chúng một lần, nhưng có một người này, tôi không thể bỏ qua!"  
      "Dương Thanh ạ?"  
      Long Càn hỏi.

      Trước khi tới, lão ta cũng đã biết, Long Thiên Vũ bị đẩy đến tình trạng này đều do một thanh niên tên là Dương Thanh gây ra.

      Nghe nói một người anh em của Dương Thanh đã cưỡng ép nâng cảnh giới võ thuật, đánh bại Long Thiên Vũ.

      "Đúng thế, chính là tên khốn này, tôi muốn cậu ta sống không bằng chết!"  
      Long Thiên Vũ nghiến răng nói: "Ngoài Dương Thanh còn một thằng là Mã Siêu, cậu ta cũng phải chết!"  
      Bất kể Dương Thanh hay Mã Siêu, bây giờ đều đã thành tâm ma của Long Thiên Vũ.

      Trừ khi hắn ta tự tay giết chết hai người này, bằng không tâm ma đó không thể diệt sạch được.

      Lúc Long Thiên Vũ giao đấu với Mã Siêu, tuy không phân thắng bại nhưng hắn ta biết mình đã thua rồi, bởi vì hắn ta đã dùng thứ thuốc mà Hoàng tộc họ Long lấy được từ gia tộc Cổ Võ.

      Còn Mã

 


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.