Đợi đến khi mình trở thành người đứng đầu Long Bảng thì chuyến xe chạy thẳng từ biên giới phía bắc lên chiến thần sẽ lái cho anh ta.
Nếu như Tân Thiên Lâm biết có được xương cốt của Tân Vũ Phong là một chuyện vui như vậy từ trước, chắc chẳn cho dù thế nào anh ta cũng phải báo cho bố mình biết mẹ của Tân Vũ Phong thật ra vẫn chưa chết.
Nhưng bây giờ vẫn chưa muộn.
Anh ta đã có xương cốt của Tân Vũ Phong, sau khi luyện hoá hoàn toàn đã bước chân đến cảnh giới Tôn Sư đỉnh và có thể nói vô địch thiên hạ.
Hơn nữa Tân Vũ Phong đã chết trong tay anh ta.
Thật là vừa mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy vô cùng sung sướng.
Tân Thiên Lâm tiện thay ném hột quả đi, sau đó phủi tay mà rảnh đỗi đứng dậy đi đến bên cạnh Mộc Dung Chỉ.
Chậc chạc!
Những rắc rối lớn trong đầu đã được gỡ bỏ, người đứng thứ bảy trong Long Bảng làm cu-li cho anh ta, bên cạnh còn có người phụ nữ của Tân Vũ Phong đi theo…
Cuộc sống này thật sự quá thoải mái!
Đợi đến khi anh ta về Đế Đô, chuyện đầu tiên anh ta làm chính là cưới người phụ nữ Lâm Kiều Như làm vợ bé của mình.
Sau đó lại đi cầu hôn Ngọc Linh Long.
Nhưng có lẽ khi đó mình đã trở thành chiến thần thời đại mới rồi, Thần Nghiêm Vương chắc chẩn sẽ gả Ngọc Linh Long cho mình Tân Thiên Lâm suy nghĩ rồi quay đầu về phía Mộ Dung Chỉ. Nhìn kỹ lại thì Mộc Dung Chỉ thật sự vô cùng xinh đẹp.
Sự mạnh mẽ và khí khái hào hục ở giữa hàng lông mày giờ đây đã nhuốm vẻ lo lắng mờ nhạt và cũng có cả chút quyến rũ.
Cô ta mặc bộ đồ màu đỏ càng tô thắm lên vẻ đẹp kiều diễm của cô ta.
Cô ta còn mặt một cái quần ngn, không biết tại sao không mặc: áo khoác nên để lộ ra cánh tay trắng nõn và cặp đùi thon dài ra ngoài.
Phụ nữ ở Tây Nam Miêu Cương ăn mặc thật táo bạo!
Nhưng thật ra phụ nữ như vật có lẽ càng thêm quyến rũ hơn.
Tân Thiên Lâm nghĩ như vậy thì huýt sáo một cái, suy nghĩ của Mộ.
Dung Chỉ bị ép thức tỉnh.
“Người đẹp, cô đang nghĩ gì vậy?
Mộc Dung Chỉ chán ghét quay mặt ra chỗ khác, không muốn nói chuyện với Tân Thiên Lâm.
Rõ ràng la anh em nhưng tại sao tính cách lại kém xa như vậy?
Đúng là một người ở trên trời, một kẻ ở dưới đất.
Người trên trời đương nhiên là Tân Vũ Phong, còn kẻ dưới đất đương nhiên là Tân Thiên Lâm đang ở bên cạnh và khiến cho Mộc: Dung Chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm này.
“Chậc chậc… người đẹp à, sao vậy, còn oán hận tôi giết chết anh trai mưa của cô sao? Chẳng lẽ cô còn muốn đập đầu vào cái cây này tự tử để làm một đôi uyên ương chết với Tân Vũ Phong sao?”
Mộc Dung Chi vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo với người ngoài. Trước.
khi gặp Tân Thiên Lâm, chưa từng có ai dám nói với cô ta những lời như vậy.
Cô ta quay đầu lại, lạnh lùng lên tiếng nói: “Tân Thiên lâm, suy nghĩ của anh ghê tởm thật đất. Tôi và anh Tân Vũ Phong chỉ tình cờ gặp nhau, anh ấy hiền lành tốt bụng, tôi rất thích nên mới đi gần với anh ấy hơn một chút. Anh đừng lấy cái suy nghĩ bẩn thỉu của anh để suy đoán về chúng tôi”
Mộ Dung Chỉ tức giận đến đỏ cả mặt, nhưng Tân Thiên Lâm vẫn không hề buông tha: “Tại sao tôi phải suy đoán cô?”
“Người đẹp à, tôi nói cho cô một bí mật. Tân Vũ Phong đã có vợ sắp cưới ở Dương Hải rồi, nhưng bọn họ mới ở bên nhau được mấy tháng, và người phụ nữ đó vẫn còn trinh tiết”