Tay cầm được khảm nạm hình một con chim, lông vũ phức tạp, lộng lẫy nhưng không rườm rà, vô cùng tinh xảo.
Mộc Dung Chi tò mò rút thanh đoản đao ra khỏi bao, thấy nó được ngũ sắc bao quanh, tiếng chim Thanh Loan giòn giã, có dị tượng sinh ra.
Tần Vũ Phong thấy thế thì trong lòng đã biết thanh đoản đạo này cũng không phải là đoản đao bình thường, từ tận đáy lòng anh không khỏi cảm thấy vui mừng thay Mộc Dung Chi.
Tần Vũ Phong cười tiến đến gần, mở miệng nói: “Cô Mộc, cô thử rót nội kình vào trong đoản đao xem.”
Mộc Dung Chi gật đầu, thử rót nội kình vào.
“Phụt!”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, linh khí bỗng phóng thẳng lên trời, ánh sáng chói mắt xa cả vạn trượng!
Ngay cả bản thân Mộc Dung Chi cũng giật thót người.
“Tần Vũ Phong, như thế này là có chuyện gì vậy?”
Tần Vũ Phong cười mà không nói gì, ra hiệu cho Mộc Dung Chi ngẩng đầu nhìn lại.
Mộc Dung Chi đứng dậy, cô ta hơi ngửa đầu, chỉ thấy luồng linh khí hướng lên trời kia đang xoay quanh thật lâu ở giữa không trung mãi không tiêu tán mất. Đến cuối cùng lại ngưng tụ thành hình ảnh của một loài chim kỳ lạ, với bộ lông phức tạp và lộng lẫy, tiếng gáy rõ ràng, đôi cánh dang rộng dài hơn một thước.
“Đây là Thanh Loan, là khí linh trong truyền thuyết “
Tần Vũ Phong kinh ngạc kêu ra tiếng.
Dù trước đó anh đã chắc chắc thanh đoản đao Mộc Dung Chi đang cầm nhất định không phải là vật bình thường, nhưng giờ phút này sinh ra dị tượng như thế anh vẫn khiếp sợ vô cùng!
Cho dù anh đã từng là chiến thần Thiên Vũ, kiến thức rất rộng thì giờ phút này cũng không thể khắc chế được tâm trạng kích động của mình!
Thần binh có linh khí.
Mộc Dung Chi lại cực kỳ nghi hoặc: “Tần Vũ Phong, khí linh… có ý nghĩa gì?”
Bên cạnh lập tức có người kêu lên một tiếng: “Khí linh mà cô cũng không biết à? !”
Tần Vũ Phong lập tức nhìn qua, ánh mắt sắc bén như đạo: “Anh có biết thì anh giải thích rõ ràng cho cô Mộc đi!”
“Này…
Người qua đường vừa rồi còn định khoe khoang trước mặt người đẹp số một Miêu Cương trong nháy mắt đã có cảm giác quẫn bách.
“Tôi… tôi cũng mới biết chút xíu, mới biết chút xíu thôi! Tần Vũ Phong, vẫn nên để anh nói đi!”
Tần Vũ Phong đặc biệt chán ghét loại người nửa chừng nửa vời, nửa nạc nửa mỡ này, anh nhíu mày không thèm để ý tới nữa.
Anh quay đầu đi, tiếp tục giải thích với Mộc Dung Chi: “Thần binh có linh khí, chuyện này thì hẳn là cô cũng biết, vào thời điểm đúc binh khí nếu đạt được một vài điều kiện đặc biệt chúng sẽ sinh ra linh tính.”
Chuyện này thì Mộc Dung Chi có biết liền gật đầu.
Tần Vũ Phong tiếp tục nói: “Binh khí sinh ra được linh tính đã là không dễ, mà càng không dễ hơn nữa là sinh ra được khí linh.”
“Muốn binh khí sinh ra khí linh thì cần phải có phương pháp rèn cực kỳ đặc thù và rất nhiều điều kiện phức tạp khác. Nhưng hiện giờ phương pháp rèn khí linh đã thất truyền mấy ngàn năm theo sự diệt vong của vương triều Đại Kiền.”
“Loại đoản đao có thể triệu hồi ra Thanh Loan giống như thứ trên tay cô là loại đã tập hợp được linh khí trong khắp trời đất, sinh ra khí linh thần điều, có thể gọi là một thần binh chân chính. Mộc Dung Chi dường như không có quá nhiều phản ứng, cô ta chớp mắt nhìn thanh đoản đao trong tay, sau đó nhìn về phía Tần Vũ Phong.
Tần Vũ Phong cười cười: “Đúng vậy, cô đã tìm được một thanh thần binh!”
Thật sự là một thanh thần binh.
Mà dạng thần binh thế này trong thị trường hiện nay với điều kiện phương pháp chế tạo ra khí linh đã thất truyền thì đã ít lại càng ít hơn.
Mà ngay cả Tần Vũ Phong cũng chỉ nghe nói vậy mà chưa từng được nhìn thấy tận mắt bao giờ. Không, có lẽ thanh kiếm cổ của Diệp Chính Thành chính là thần binh.
Nhưng Tần Vũ Phong cũng không được biết rõ lắm. Anh chỉ biết rằng Đạo Bắc Thần và Ngân thương Long Đảm Lượng của anh tuy đã có linh tính nhưng cũng chưa đạt được đến cấp độ khí linh.
Giờ Mộc Dung Chi đã chiếm được thanh đoản đạo Thanh Loan này.
Nếu tin tức truyền ra thì nhất định sẽ gây ra một trận phong ba và mưa máu, nhất định sẽ có nhiều người thèm muốn thanh đao này! “Tôi lấy được một thanh thần binh?”
Trên mặt Mộc Dung Chi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, liên tục quan sát thanh đoản đao trên tay, dị tượng vừa mới xuất hiện cũng dần thu hồi theo sự biến đổi của tâm trạng cô ta.