Âm thanh của Tân Vũ Phong không lớn, cũng không đủ vang dội khắp cả mộ huyệt.
Vậy mà Chúc Cửu Sinh và công tử Linh Hoa lại nghe rõ ràng đến không sót một chữ.
Hai người trước tiên là sử sờ một chút nhưng rất nhanh sau đó cũng đã kịp tỉnh táo trở lại, chế giễu nói: “Ồ, vậy thì anh cũng quá ghen tị rồi đó?”
“Đúng vậy! Tân Vũ Phong, nhiều người muốn có hồ lô trong tay bọn tôi như vậy, anh cũng đừng ghen tị tới nổi như vậy chứ, còn nói cái này hồ lô căn bản không phải là bảo vật?”
Chúc Cửu Sinh nói rồi, quo quo cái hồ lô trong tay, hệt như anh ta chính là một người bán hồ lô vậy, tích cực chào hàng cái hồ lô của mình.
“Bên trên cái hồ lô này, mắt trân cũng có thể thấy mùi thơm ngào ngạt của linh khí, thật không hiểu tâm mắt của anh vớ vẩn đến mức nào mà lại cho rằng cái hồ lô này vốn dĩ không phải bảo bối”
Công tử Linh Hoa vỗ lên vai Chúc Cửu Sinh một cái, giọng điệu quái gỡ nói: “Ha ha ha, cậu cả Tân của chúng ta đến cả bộ Vương Đạo sát quyền cũng không xem là gì, chỉ một cái hồ lô trong tay chúng ta thì được xem là bảo bối gì chứ?”
“Ừ! Anh nói cũng đúng! Đáng tiếc, một cái hồ lô ốt như vậy chúng ta ăn rồi, anh ta cũng chỉ có thể nhìn xem mà thôi!”
Chúc Cửu Sinh nói rồi căn vào cái hồ lô trong tay.
Mùi thơm ngào ngạt của linh khí chỉ trong giây lát liền phát ra giữa không gian.
Công tử Linh Hoa nhìn thấy hành động của Chúc Cửu Sinh cũng nuốt một ngụm nước bọt.
Hai người đều là những người có tính tình nóng nảy gấp gáp, những người có tính cách giống nhau thì một là sẽ có một quan hệ cực kỳ tốt.
Hai là mối quan hệ sẽ đối nhau giống như nước với lửa.
Mà hai người bây giờ đang thống nhất đứng trên cùng một mặt trận, đồng ý tạm thời biến chiến tranh thành tơ lụa.
Vì cùng có tính tình gấp gáp nóng nảy cho nên khi công tử Linh Hoa nhìn thấy Chúc Cửu Sinh gặm một cái hồ lô màu xanh thì chính mình cũng không kìm nén không được, dùng ống tay áo lau lau da hồ lô, cũng gặp lấy một miếng “Ngon thật đấy, ngon thật đấy!
“Gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói, anh nói xem, chúng ta tại sao lại không xông lên chứ…”
“Haiz, bây giờ dù cho cậu có than thở đi chăng nữa thì cũng có làm được tích sự gì đâu chứ? Đã trễ rồi, không còn kịp rồi!”
“Chậc chậc, hồ lô đó có mùi linh khí thơm ngào ngạt, nếu như tôi có thể ăn được một miếng…”
“Tân Vũ Phong lúc nãy chắc là nhìn nhầm thôi, hồ lô kia làm sao có thể không phải bảo vật được cơ chứ?”
“Tôi cũng thấy như vậy đấy, nửa đuờng tự nhiên có một công tử Linh Hoa và một Chúc Cửu Sinh xông ra, sao có thế không nhìn nhầm được chứ?”
Tân Vũ Phong nghe những lời bàn tán ầm ỉ của người đi đường, nhìn thấy như vậy, nụ cười giễu cợt nơi khóe miệng lại càng thêm rõ ràng hơn.
Khuôn mặt anh lạnh nhạt, chỉ còn lại khóe môi là cong lên một nụ cười giêu cợt, dường như lại mang theo sự khinh thường trong đó.
Dường như là đang chế giễu đám người này vô trí, tại khinh thường vẻ đắc ý của Chúc Cửu Sinh và Linh Hoa.
Rất nhanh sau đó liền nhìn thấy Chúc Cửu Sinh và công tử Linh Hoa lúc đầu còn đang làm ra vẻ, biểu hiện như đang chìm trong sự sung sướng cực kỳ lập tức cứng đờ lại Sau đó, vẻ mặt của Chúc Cửu Sinh cùng công tử Linh Hoa lập tức bắt đầu vặn vẹo, nhao nhao toát ra vẻ thống khổ .
“Con mẹ nó, lạnh quá, lạnh quá…”
“Bố ơi! Cứu con với! Con nóng quái”
Hai người Chúc Cửu Sinh cùng Công tử Linh Hoa, không hẹn mà cùng nhau ngã xuống lăn lộn trên mặt đất.
Khoảng cách giữa hai người và những người xung quanh cũng không lớn, nhưng tất cả mọi người đều không cảm thấy độ ẩm trong không khí có gì thay đổi rõ rệt.