“Trời ơi là trời, đầu anh đúng là làm bằng gỗ mà!”
Mộc Dung Chỉ hận đúc sắt không thành thép, tức giận giậm chân, vươn tay chọc chọc vào trán Tân Vũ Phong.
“Nếu anh đã không thích, tôi lấy tư cách gì mà ép buộc anh, nhưng mà ít ra anh cũng đừng có từ chối thẳng thừng như vậy chứ, cũng phải chừa cho mình một đường lui, đợi khi nào sắp đi rồi hãy từ chối cũng không muộn mà”
Mộc Dung Chi mím môi, thừa dịp những người khác đang dốc lòng nịnh nọt Nam Tuấn Sái, ngó lơ Tân Vũ Phong, phân tích cho anh nghe.
“Anh có biết ở địa phận Miêu Cương của chúng tôi, xúc phạm tổng trại chủ tức là tự tìm đường chết hay không vậy!”
Tân Vũ Phong trừng mắt, thì thào nói: “Nhưng tôi đã lỡ xúc phạm đến trại Häc Thủ và Ly Hỏa trại, gây thù chuốc oán khắp nơi rồi Mộc Dung Chỉ tức giận nhìn Tân Vũ Phong: “Thật không hiếu nổi với cái tính cố chấp cứng nhắc này của anh, sao mà có thể sống tới bây giờ nữa.”
“Nếu không phải anh mạnh, chắc chắn đã bị đánh chết từ sớm rồi!”
Tân Vũ Phong biết Mộc Dung Chỉ có ý tốt, nên mím môi không nói gì, một giây nhớ kỹ.
Tân Vũ Phong cảm thấy mình không có nói gì sai cả Anh vừa mới đến, đã làm mất lòng trại Ly Hỏa và trại Hắc Thủy, bây giờ thêm tổng trại chủ Nam Tuấn Sái của Cửu Thiên trại, có thể nói là khắp nơi đều có kẻ thù Anh không chỉ trích ý định nối loạn của Nam Tuấn Sái tại chỗ, không khinh thường “Cửu Thiên Phách Khí Quyết” ra mặt, đã tính là quá lo lắng mình đang ở địa bàn của người khác rồi.
Mộc Dung Chỉ trừng lớn đôi mắt đẹp, ngi răng nghiến lợi: “Anh… tôi tức chết mất thôi! Bây giờ đã rơi vào tình cảnh này, anh chưa chắc có thể sống mà ra khỏi núi Lôi Công đâu! Bỏ đi bỏ đi, để tôi gọi thêm mấy người bên trại Thanh Mộc…”
“Không cần đâu”
Tân Vũ Phong đưa tay ngăn cản Mộc Dung Chi, đón nhận lòng tốt của người ta.
“Sống chết có số, phú quý do trời, nếu tôi thật sự bỏ mình, cũng là do thực lực bản thân kém, không may mắn, không trách người khác được!”
“Anh!”
Lời nói của Tân Vũ Phong mang theo mấy ủ rũ.
Mộc Dung Chi méo miệng nói với Tân Vũ Phong: “Bỏ đi, tôi không lo chuyện của anh nữa, anh muốn sao thì cứ vậy đi!”
Mặc dù Mộc Dung Chỉ nói vậy, nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán sẽ thông báo cho người của trại Thanh Mộc, lát nữa trong huyệt mộ phải để ý giúp đỡ cho Tần Vũ Phong nhiều hơn.
Mà lúc này, tiếng bàn luận phía Nam Tuấn Sái cũng đã ngừng lại.
Sắc mặt của Nam Tuấn Sái, từ lúc bị Tân Vũ Phong từ chối lần thứ hai, đã bắt đầu không dễ nhìn cho lắm.
Nam Tuấn Sái đi qua, cau mày nói: “Tân ph Vũ Phong! Bọn tôi định đến huyệt mộ, cậu cũng đi chung đi!”
“Cạm bẫy trong huyệt mộ không có mắt, đến lúc đó, chẳng có mấy người thèm quan tâm tới cậu đâu!”
Nam Tuấn Sái hiển nhiên là đang bực bội trong lòng, hứa hẹn đối đãi như bạn bè, ý tứ lễ độ trước đây muốn dành cho Tần Vũ Phong hoàn toàn bị xóa bỏ.
Tân Vũ Phong không hề kinh ngạc.
Chỉ cần Nam Tuấn Sái đừng nuốt lời, khiến cho trại Hắc Thủy trả thù anh là được.
Lúc đó mới tính là phiên phức lớn.
“Đi nào!”
Nam Tuấn Sái không còn quan tâm đến Tân Vũ Phong nữa, hạ lệnh dẫn mọi người đến huyệt mộ.
Xuyên qua vô số hang động và rừng rậm trên núi.
Bởi vì số lượng người quá đông, để những người yếu hơn không bị rơi lại phía sau, trên đường đi cứ phải nghỉ tới nghỉ lui mấy lần, tốn không ít thời gian.