Tống Trung Hãn quay đầu nhìn lại với vẻ mặt cảnh giác, thật sự không biết là ai dám tới đây phá hỏng chuyện của ông †a?
Tuy nhiên, sau khi quay lại, nhìn rõ người tới là ai, vẻ mặt của Tống Trung Hãn đột nhiên dịu đi rất nhiều.
Đó là Chúc Cửu Sinh của Ly Hỏa Trại, phía sau còn có hàng trăm thành viên của Ly Hỏa Trại đi theo.
Bên cạnh Chúc Cửu Sinh có một ông già gầy gò, lưng hơi gù, đến lông mày cũng đã bạc trắng, nhưng trông vẫn rất minh mẫn khỏe mạnh.
Đó là đại trưởng lão của Ly Hỏa Trại!
Người này đã có nhiều đóng góp cho việc thành lập Ly Hỏa Trại, là một tông sư cường giả không thua kém gì Tống Trung Hãn, hết lòng trung thành với Ly Hỏa Trại.
Công tử Linh Hoa chú ý đến Chúc Cửu Sinh, vô thức muốn nhướng mày, suýt chút nữa đã xé toạc vết thương trên mặt.
Anh ta hừ một tiếng, bởi vì quá đau đơn, giọng điệu cũng trở nên xấu xa hơn: “Chúc.
Cửu Sinh, anh và tên này cũng có xung đột?”
“ừt Chúc Cửu Sinh gật đầu, sau đó nói: “Tên này là người Nguyên Địa, trà trộn vào hội nghị tập trung của Thất Thập Nhị trại chúng tôi, không có ý đồ tốt!”
“Vừa rồi, tôi và Mộc Dung Chỉ gặp nhau trên núi, cùng nhau nhìn thấy quả bồ đề”
“Có điều cô Mộc yêu cầu tôi nhường lại quả bồ đề, tôi đã đồng ý rồi, ai mà biết giữa chừng lại xuất hiện tên họ Tân chết tiệt này, không nói gì đã cướp mất quả bồ đề!”
“Cô Mộc rất cần quả bồ đề, tất nhiên tôi sẽ đứng về phía Thập Vạn Đại Sơn, nào biết tên người Nguyên Địa này không thèm nói lý đã trực tiếp cướp mất”
“Cô Mộc và tôi đã trải qua một trận khố chiến, nhưng vẫn không thể làm gì được anh ta! Tôi thậm chí đã nhờ đến sự giúp đỡ của Ly Hỏa Kim Đồng, cũng không biết tên người Nguyên Địa này dùng pháp thuật tà môn gì mà không hề bị tổn thương!”
Lời nói dối của Chúc Cửu Sinh không cần phải chuẩn bị từ trước, chỉ cần mở miệng là có thể nói một tràng dài.
Rõ ràng chính anh ta không chỉ muốn chiếm quả bồ đề mà còn muốn xàm sỡ Mộc Dung Chỉ.
Nhưng vào thời điểm đó, chỉ có Tân Vũ Phong và Mộc Dung Chi có mặt, không còn ai khác.
Đặc biệt là Tân Vũ Phong còn là người Nguyên Địa, anh ta ở trên địa bàn của mình, tất nhiên là muốn nói gì thì nói!
Mộc Dung Chi nghe thấy Chúc Cửu Sinh ở đó đổi trằng thay đen, bàn tay nắm chặt, muốn tranh luận với Chúc Cửu Sinh.
Nhưng Tân Vũ Phong đã ngăn lại Tân Vũ Phong ra hiệu cho Mộc Dung Chi yên lặng.
Anh không muốn một người gốc Miêu Cương như Mộc Dung Chi, vì mình mà trở thành kẻ thù của đồng minh Những người khác không chú ý đến động tác nhỏ giữa Tân Vũ Phong và Mộc Dung Chỉ, bọn họ đã hoàn toàn bị sốc.
“Hừi Hừ! Hừ!”
Ánh mắt của toàn bộ những người có mặt lúc này đều tập trung vào Tân Vũ Phong.
Trông bộ dạng của Tân Vũ Phong, chỉ có quần áo hơi lôi thôi, còn cả người thì vẫn bình an vô sự, không hề bị thương.
Sao lại có thể như vậy?
Tại sao Chúc Cửu Sinh đã sử dụng Ly Hỏa Kim Đồng rồi mà vẫn không làm gì được đứa nhóc ám kình này?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ thật sự là đệ tử của Môn phái ẩn thế sao, chuyện này đúng là không thế tưởng tượng nổi.
Hoặc là có tài năng trời ban, từ khi sinh ra đã vượt trội hơn người thường!
Vào lúc này, giữa công tử Linh Hoa và Chúc Cửu Sinh đang bản ra tia lửa, hai người đối đầu với nhau.
Công tử Linh Hoa nghiến răng, kiềm chế không để bản thân biếu cảm quá nhiều làm ảnh hưởng đến vết thương.
“Chúc Cửu Sinh, anh tránh ra, tên này là con mồi của tôi!”
Tống Trung Hãn vẫn đang ở bên cạnh công tử Linh Hoa, dựa vào việc có bố ở bên cạnh che chở, có thể nói lúc này công tử Linh Hoa đang tràn đầy tự tin và kiêu ngạo.
Dù sao anh ta cũng là thiếu chủ của trại lớn thứ ba Hắc Phong Trại. Cho dù Chúc Cửu Sinh là người xếp thứ nhất trong thế hệ trẻ của Thập Vạn Đại Sơn thì cũng có thể làm gì?
Hơn nữa cũng chỉ là một Ly Hỏa Trại xếp thứ mười mà thôi.
Nhưng, Chúc Cửu Sinh sẽ không dễ dàng từ bỏ, bởi vì Đại trưởng lão bên cạnh anh ta cũng là một cao thủ tông sư!
“Dựa vào cái gì? Tống Linh Hoa, tôi nói cho anh biết, tên này phải do tôi đích thân xử lý!”
Công tử Linh Hoa không chút do dự cắt ngang lời nói của Chúc Cửu Sinh: “Không thể nào! Tôi phải giữ lại mạng sống của tên này, bắt anh ta về trại Häc Thủy, sau đó đích thân lột da mặt anh ta để giải tỏa mối hận trong lòng!”