Chiến thần Tham Lang Triệu Thiên Lãng, mâu thuần với chiến thần Thiên Vũ, có thể nói là tồn tại từ lâu!
Ba năm trước, phương Bắc hỗn loạn, chiến thần Thiên Vũ thống lĩnh cả triệu đại quân, phá thắng đô thành đối phương, xông vào, đánh đuổi ngàn dặm.
Chẳng những bình định phản loạn, còn xông tận vào trong hoàng cung của đối phương!
Nhưng ngay đêm trước khi thẳng lợi, chiến thần Thiên Vũ đột nhiên biến mất và không rõ tung tích của anh.
Có người nói Thiên Vũ đã chết, có người nói Thiên Vũ chạy trốn, có người nói Thiên Vũ phản quốc…Nói chung là có tất cả Bởi vì Thiên Vũ biến mất, Đại Hạ một lần nữa phái Triệu Thiên Lãng thay thế vị trí Tổng chỉ huy, vô tình lập được một phần chiến công.
Nhưng bởi vì trước khi Tân Vũ Phong mất tích, đã đánh tới hoàng cung của nước địch, để cho địch quốc cắt đất bồi thường, cùng Đại Hạ ký hiệp ước, hàng năm đều dâng cống phẩm, ký hợp ước bố con.
Đại Hạ làm bố, đất nước nhỏ biên giới là con trai! Triệu Thiên Lãng còn trẻ như vậy, có thể trở thành “chiến thần Tham Lang”, chính là bởi vì Tân Vũ Phong biến mất, tất cả công lao đều ghi tên Triệu Thiên Lãng.
Nhưng Triệu Thiên Lãng không những không biết ơn, ngược lại bởi vì có người nghi ngờ vị trí của anh ta, danh phận không rõ ràng là do nhặt được công lao của chiến thần Thiên Vũ, nên bị người ta chỉ trích, anh ta ôm mối hận Tân Vũ Phong trong lòng, Tại thời điểm này, ý nghĩa của việc chặn đường là gì?
Dã tâm chiến thần Tham Lang, rõ ràng như vậy!
Thanh Long cùng Huyền Vũ hai người nhìn nhau, Thanh Long mở miệng nói: “Thiên Vũ đại nhân, tôi sẽ đi lên phía trước thăm dò!”
Tân Vũ Phong sắc mặt nghiêm trọng, gật đầu: “Được, cậu đi lên phía trước xem xét đi, có thể tránh thì tránh, cố gắng không được có tranh chấp!”
Tân Vũ Phong hiện tại thực lực tổn hại rất nhiều, chỉ ở cảnh giới Ám Kình, lại không thể dễ dàng sử dụng bí thuật mạnh!
Thanh Long, Huyền Vũ, cùng với toàn bộ quân tinh nhuệ của Doanh trại Thần Sách, đều xuống xe xếp hàng, mọi thứ vô cùng căng thẳng.
Thanh Long ở phía trước đội quân, hô to: “Đội quân Tham Lang biên giới phía Tây!”
“Đội quân biên giới phía Bắc của chúng tôi, và đội quân Tham Lang các anh, một ở bắc, một ở tây! Nước sông không phạm nước.
giếng! Hôm nay chặn đường, các người muốn gì?’ Thanh Long lớn tiếng chất vấn!
Nhưng đội quân Tham Lang biên giới phía Tây, không có ai trả lời Bịch!
Bịch!
Bịch!
Tiếng bước chân vang lên trong đường hầm trống trải, những binh lính Tham Lang tỉnh nhuệ kia giống như thủy triều rút, nhanh chóng nhường đường.
Ngay sau đó, một bóng người mặc áo giáp màu đỏ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Anh ta cao hơn 1,8 mét, mặc một bộ giáp cao lớn và dũng mãnh, nước da ngăm đen và trên khuôn mặt là một vết sẹo xiên.
30 tuổi, lẽ ra phải rất phong lưu, nhưng bởi vì ánh mắt u ám giữa hai mắt lại thêm một chút nham hiểm và gian xảo.
Đó là thủ lĩnh đội quân Tham Lang biên giới phía Tây, chiến thần Tham Lang, Triệu Thiên Lãng!
Triệu Thiên Lãng đưa mắt nhìn về phía Doanh trại Thần Sách, Tân Vũ Phong lúc này đang mở cửa xe đi xuống.
Tần Vũ Phong ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua biển người, tập trung vào Triệu Thiên Lãng.
Ánh mắt của cả hai chạm nhau trong không trung “Xoẹt”
Như đao như kiếm, tia lửa bay khắp nơi!
Triệu Thiên Lãng nhìn chằm chằm Tân Vũ Phong, khóe miệng đột nhiên lộ ra một nụ cười gian xảo, giống như một con sói hoang trên đồng cỏ, nhìn theo con mồi bằng ánh mắt thèm thuồng.
“Chà, chà, Tân Vũ Phong, thật sự là đã lâu không gặp!”
“Không ngờ rằng…chiến thần vốn luôn tự cao tự đại, giờ lại trông như vậy! Thực sự muốn chụp lại cảnh này, để cho tất cả mọi người nhìn thấy…”
Đối mặt với sự khiêu khích của Triệu Thiên Lãng, Tân Vũ Phong vẫn không hề động thủ, trên mặt không chút xấu hổ.
Tần Vũ Phong chỉ lạnh nhạt đi tới trước Doanh trại Thần Sách, lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Lãng.