Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào Thần Y Tiết, chờ Thần Y Tiết nói gì đó.
Thanh Long nóng nảy, không đợi được liền hỏi: “Thần Y Tiết! Thiên Vũ đại nhân sao rồi?”
“May mắn thay, Thiên Vũ đại nhân không phải lo lắng đến tính mạng!” Thần Y Tiết trả lời.
Ông ấy rõ ràng đang nói chuyện trong phòng, Diệp Chính Thành đang ở ngoài sân, nhưng mọi người trong phòng đều nghe thấy giọng nói của Diệp Chính Thành văng vẳng bên tai.
“Nếu đã vậy, tôi càng phải từ biệt rồi! Tân Vũ Phong, tương lai có duyên gặp lại!”
Nói xong câu đó, không nghe thấy bất kì động tĩnh nào nữa.
Có người chạy đến bên cửa số, phát hiện Diệp Chính Thành đã biến mất tăm mất tích.
Huyền Vũ và Thanh Long dẫn đầu, mọi người nghiêm trang cúi đầu về phía cổng phủ Thượng Quan và có lẽ là hướng nơi Diệp.
Chính Thành rời đi.
Thần Y Tiết cũng hiểu rằng những ngày này, có một vị cao thủ vô song canh giữ dinh thự phủ Thượng Quan và bảo vệ Tân Vũ Phong.
Nếu không, bên ngoài sẽ không yên tĩnh như vậy.
Thần Y Tiết cũng cúi đầu, sau khi đứng dậy, Thần Y Tiết lại nói.
“Tính mạng của Thiên Vũ đại nhân đúng là đã được bảo toàn, nhưng…”
Thần Y Tiết nói câu này, trái tim của tất cả mọi người đều bị kích động, rất hồi hộp.
Nhưng cái gì Thần Y Tiết tiếp tục nói: “Mặc dù Thiên Vũ đại nhân đã bảo đảm được mạng sống, nhưng Thiên Vũ đại nhân đã sử dụng một cấm thuật trong hành động của mình, bị phản ứng dữ dội! Trừ khi sau này Thiên Vũ đại nhân có thể có một cuộc kỳ ngộ nào đó, nếu không tu vi võ thuật của anh ấy, cả đời này sẽ khó để bước vào cảnh giới bậc thầy!”
“Gì cơ?”
Thanh Long trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không tin: “Sao lại vậy được? Thần Y Tiết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trên thế giới này, không ai có thể làm Thiên Vũ đại nhân đến mức này cả!
“Chuyện này… Thần Y Tiết do dự, phân vân không biết có nên nói hay không, cuối cùng vẫn quyết định đẩy lên đầu Tân Vũ Phong: “Mọi người vẫn nên tự đi hỏi Thần Vũ đại nhân thì hơn!”
Thanh Long tiến lên một bước, định xông vào trong phòng, nhưng bị Huyền Vũ kéo lại.
Những người lính của Thiên Vũ, ai nấy mặt lạnh như tro nguội Thiên Vũ tung hoành phía Bắc, ngang dọc đất trời, dựa vào cái gì?
Chính là một lực lượng bất khả chiến bại!
Tân Vũ Phong bị băng bó khắp người, may mà máu đã ngừng chảy.
Vân Tú Anh là người khóc đầu tiên chạy tới, cố gắng đưa tay chạm vào mặt Tân Vũ Phong, nhưng cô không dám.
“Em trai, là ai đã khiến em thành thế này!
Tú Anh đang khóc, vẻ mặt đau khổ.
“Chị Vân Tú, chị đừng lo, em không còn đau nữa rồi!”
Tân Vũ Phong an ủi Vân Tu Anh, cười nói.
Sao mà không đau được?
Vân Tú Anh cắn môi, cô ấy biết Tân Vũ Phong chỉ là đang an ủi cô.
Lúc trước khi bị Tân Vũ Phong bế vào, anh ta hấp hối, giống như một người máu vậy!