Tại sao… Tại sao lại phản ứng không kịp đòn của Diệp Chính Thành, lại còn khiến mình bị thương?
Cây trường kiếm vừa vụt qua không khí giống như bị ai đó nhấn nút tạm dừng, lúc này mới bắt đầu hoạt động trở lại, nháy mắt đã trở về trong tay Diệp Chính Thành.
Ánh sáng của cây kiếm từ dưới đất tỏa ra.
Trường kiếm chém xuống để lại trong không khí dấu vết như bị cắt đứt, như thể không gian bị chia làm hai nửa.
Hai tay Đồ Phong run rẩy, sờ sờ cổ họng.
May mà vẫn còn hơi ấm, chỉ bị trầy xước nhẹ ngoài da.
Mặc dù vậy, trong lòng Đồ Phong vẫn dấy lên một nỗi sợ mãnh liệt!
Nếu nhát kiếm vừa rồi sâu hơn một tấc, không, dù là nửa tấc, động mạch chủ của anh ta có thể sẽ bị cắt đứt, máu chảy thành sông ngay tại chỗ.
E là sẽ phải bỏ mạng tại nơi này.
Nghĩ đến đây, cả người Đồ Phong rùng mình toát mồ hôi lạnh.
Trời ạt Khoảng cách giữa Ngũ Long Bảng và Nhị Long Bảng chỉ hơn kém nhau có ba người mà thôi!
Mà giống như sự chênh lệch giữa các thiên hà vậy!
Mặc dù trong mắt người khác, Ngũ Long Bảng đã ở một trình độ cao không thể đạt được.
Họ gần như là người quyền lực nhất phường Uy Chấn này.
Thậm chí trong mắt một số người, họ đã trở thành bán thần.
Nhưng, Ngũ Long Bảng thì sao?
Trước những cao thủ như Diệp Chính Thành, Đồ Phong cũng chỉ như một con kiến yếu ớt, tùy ý đế người khác bắt nạt.
Sống chết đều nằm trong tay đối phương!
Đồ Phong cúi đầu nhìn búa Kim Thiên Tử trong tay đã không còn dùng được nữa.
Nặng đến ngàn cân thì sao?
Sức mạnh trời ban thì sao?
Ngũ Long Bảng, cũng chỉ có thế mà thôi!
Đấu với Diệp Chính Thành, sợ rằng còn chưa kịp chạm vào một góc áo của đổi phương, đã bị chém đứt cổ ngay tại chỗ, máu văng tung tóe!
Đúng, Diệp Chính Thành nói không sai!
Muốn đối đầu với Diệp Chính Thành, anh †a xứng sao?
Còn không chịu nổi một đòn!
Đồ Phong hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, nếu không phải Diệp Chính Thành còn có chút tình người, anh ta đã sớm đầu lìa khỏi cổ rồi.
Nhưng mà, vừa rồi mình còn hống hách tuyên chiến với Diệp Chính Thành…Anh ta sẽ tha cho mình sao?
Đồ Phong không dám nghĩ đến câu trả lời nhiên, Diệp Chính Thành lên tiếng lặp lại lời nói lúc trước.
“Cút đi, hoặc là chết!”
“Phịch!”
Đồ Phong vội vàng quỳ hai gối xuống đất.
“Tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, vừa rồi đã xúc phạm đến ngài. Cảm ơn ngài giơ cao đánh khẽ mà bỏ qua cho, tôi sẽ đi ngay bây giời”
Dứt lời, Đồ Phong cũng không dám quay đầu nhìn phản ứng của Diệp Chính Thành đã bỏ chạy thục mạng!
Diệp Chính Thành còn chưa có dùng đến thực lực bên trong, ngược lại chỉ với một nửa sức lực đã khiến cho người khác phải bỏ chạy.
Diệp Chính Thành nhìn bóng lưng xa dần, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay đầu đứng chắp tay.
Thanh Long và Huyền Vũ, hai người phá lệ nhìn về phía Diệp Chính Thành thành thật cười một tiếng.
Vui vẻ sống sót sau đại nạn, trong lòng họ có chút cảm kích Diệp Chính Thành “Ha ha ha…”
Bụi rơi phủ đầy tóc hai người, dáng vẻ nhìn cũng vô cùng nhếch nhác, nhưng vẻ mặt cười lên lại chất phác như những công nhân làm việc trong mỏ than.
Ngoài sự vui mừng ra, trong long hai người còn kinh ngạc hơn nhát kiếm thanh thoát mà oai hùng vừa rồi sẽ vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí họ, suốt đời không quên.
Nhát kiếm như tiên của Diệp Chính Thành, quả là danh bất hư truyền!
Thậm chí… so với truyền thuyết còn mạnh hơn, gần như là bất khả chiến bại!