Tuy nhiên, Diệp Chính Thành đứng vững chắp tay, thậm chí còn không nhìn vào mắt những người trẻ không thành thật. Không thèm nhìn hẳn họ một cái Diệp Chính Thành nói một lời lạnh lùng: “Biến đi hoặc đi chết”
Cái gì?
Đồng tử của Đồ Cương co lại một cách mạnh mẽ, gần như ngay lập tức, từ đỏ mặt đến trắng bệch, trắng bệnh rồi trở nên xanh xao, năm sắc sáu màu, trông cực kỳ khó coi! Nói thế nào thì anh ta cũng là một cao thủ, đường đường chính chính đứng ở hạng 5!
Chỉ thấp hơn Diệp Chính Thành 3 bậc!
Và cử chỉ của anh ta rất khiêm nhường, đủ cho Diệp Chính Thành thể diện rồi.
Anh ta đã đi đến chỗ Diệp Chính Thành, nhưng là lễ nghi tiền bối hậu bối! Còn muốn anh ta làm gì nữa, quỳ xuống à?
Diệp Chính Thành này, đúng là không cho anh ấy một tí thể diện nào!
Không cho anh ta thể diện, thì cũng phải cho Tân Phiệt thể diện chứ?
Bà chủ Tân Phiệt đã cử anh ta đến đây.
Đó là một cánh cửa trong tám vạn thiên niên kỷ, tương đương với vị trí đầu tiên, và Tân Phiệt có một mối liên hôn ở đây, và là một liên hợp mạnh mẽ!
Đồ Cương cần răng, kiềm chế cơn thịnh nộ của mình, kiềm chế giọng nói, cân nhắc ngôn ngữ, bắt đầu sử dụng những người đứng sau vụ này để ngăn chặn Diệp Chính Thành.
“Diệp sư phụ, tôi nhận lệnh của Tân Phiệt phụ nhân đến để lấy mạng của thiên chúa, đây là vấn đề cá nhân, tôi nghĩ răng, không có gì liên quan với Diệp sư phụ, phải không?”
Nói xong điều này, Đồ Cương đã ngừng nói và muốn đi tiếp.
Diệp Chính Thành đang nhìn thẳng vào Đồ Cương.
“Ha ha, Tân Phiệt?”
Diệp Chính Thành đã không chú ý đến Đồ Cương rốt cuộc là ai, thay vào đó là chuyển mắt một lần nữa, mắt sắc bén và nói: “tôi không có nhiều bạn bè, nhưng tần phong, phải tính là một người!”
“Ba ngày trước, tôi đang ở cách xa hàng ngàn dặm, nhận được thư của Tân Vũ Phong, anh ta nói rằng chỗ này đang rất nguy hiểm, cần tôi đến trợ giúp…”
Trước đó, Tân Thiên Vũ đã yêu cầu Tân Vũ Phong ngay lập tức trao đổi tủy xương cho vua Tân và chỉ có 3 ngày để thay thế.
Ba ngày thời gian, nói dài không phải dài, nói ngăn không phải là ngắn.
Tân Vũ Phong không thể đánh bại tất cả các mối đe dọa, để loại bỏ hậu quả của mình, nhưng cũng có thể làm nhiều việc.
Chẳng hạn, để ngăn chặn hậu thế, kẻ thù tấn công, thiên chúa lập trại bất khả chiến bại, Tân Vũ Phong đã xin ở lại hậu phương và xin Diệp Chính Thành giúp đỡ.
Tân Vũ Phong và Diệp Chính Thành gặp nhau ở phương bắc.
Lúc đó, Tân Vũ Phong còn rất trẻ, không phải là thần thiên kế, cũng không phải là cao thủ. Anh chỉ là một chàng trai trẻ tuổi.
Lúc đó Tân Vũ Phong chỉ là chỉ huy của một đội ở phương bắc.
Nhưng Tân Vũ Phong quyết tâm không sợ chết, và sau đó họ chiến đấu mạnh mẽ, nhìn vào lực lượng, mặc dù quân họ không hề đủ mạnh , nhưng không bao giờ nhút nhát.
Sau một trận chiến lớn, toàn bộ đất đai bị tàn phá, và đó là nơi mà Diệp Chính Thành đã đi qua Lúc đó, Tân Vũ Phong sai lầm coi Diệp Chính Thành là cao thủ của nước kẻ thù. Tuy rằng cơ thể bị thương đây người, nãm trên đống xác chết, nhưng vẫn cố gắng gượng đứng dậy.
“Này, anh là ai? Biến khỏi nơi của chúng tai”
“Nếu ngươi dám sỉ nhục thi thể những chiến binh của tôi , tôi dù có chết thì cũng phải giữ anh ở đây mãi mãi!”
Lúc đó, Tân Vũ Phong giống như một con sói bị thương, đang chết dần, giọng nói nhẹ nhàng không gây hại hay cảnh báo.
Tuy nhiên, đôi mắt kiên cường của anh ta, bất cứ lúc nào cũng dám đứng lên xử những người đáng ngờ này, và anh ta không sợ chết, lại khiến Diệp Chính Thành, không khỏi xúc động.
Và đó là cái nhìn đó, lần đầu tiên đã làm Diệp Chính Thành ngưỡng mộ một chàng trai trẻ không đủ tuổi, không đủ sức mạnh.