Người nào mà đêm hôm khuya khoắt chạy đến Tần Phiệt khiêu khích, lẽ nào ghen tị với mấy tên lính canh bọn họ? Còn tắm máu?
Một tên lính canh hùng hổ từ trên giường ngồi dậy: “Sao vậy… Người nào điện như vậy?”
“Đã làm việc cả ngày lẫn đêm, ngay cả ngủ ngon cũng không ngủ được, đi, đi giết chết thằng nhãi đó!”
“Đợi đã! Ông chủ chưa ra lệnh, ông chủ có ở nhà, nhất định thằng nhãi này có quả ngon mà ăn!
“Đợi cái gì mà đợi, đồ bỏ đi, nếu tôi là anh thì đã đi ra ngoài trước đánh cho thằng nhãi đó một trận rồi, có chuyện gì thì từ từ nói lại với ông chủ..”
Từng tân binh lính đều đang hùng hổ, nói những lời như vậy là chuẩn bị cầm vũ khí lên rồi, nhưng lại vì ông chủ chưa ra lệnh, không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Suy cho cùng, Tân Phiệt truyền thừa ngàn năm, cứ điểm của Tân Phiệt vô cùng kiên cố, từ trước đến nay không ai dám bước đến cửa khiêu khích…
Tin rằng ông chủ không chịu được bao lâu, sẽ lệnh cho người ra ngoài bắt thằng nhóc dám khiêu khích Tần Phiệt, không biết trời cao đất dày này.
Tần Thiên Lâm lúc này đang ngồi trong phòng sách, giống như là đã sớm đoán trước được, đứng sát cửa sổ nhìn từ trên cao xuống, nhìn màn đêm dài đằng đẵng, bóng cây lượn quanh.
“Xem ra là tên nghịch tử đó đến rồi!”
“Đại quản gia, ông đi gọi tên nghịch tử đó vào đây!”
Đại quản gia hơi do dự, sau đó rất nhanh đã cúi đầu: “Vâng!”
Đại quản gia đương nhiên sẽ biết rõ việc Tần Thiên Lâm đào mộ mẹ ruột Tần Vũ Phong.
Bây giờ Tần Vũ Phong đến rồi, đương nhiên là đến báo thù, nếu chuyện có thể, đại quản gia thật sự là một chút cũng không muốn đối mặt với chiến thần Thiên Vũ.
Nhưng đó là lệnh của cậu chủ, ông ta làm sao có thể từ chối?
Đại quản gia chỉ có thể kiên trì, bước ra cổng biệt thự Tần Phiệt.
Đại quản gia đi xuống chân núi.
Ba bóng người, bỗng nhiên đứng dưới chân núi.
Đại quản gia vốn dĩ cho rằng âm thanh vang vọng rõ ràng như vậy chắc là từ sườn núi vang đến, lại không nghĩ được đổi phương lại ở chân núi hét lên.
Chỉ nhìn thấy Tần Vũ Phong đứng giữa, người mặc áo mãng bào tượng trưng dưới một người, trên vạn người, uy phong lẫy lừng.
Tuy chỉ là đứng ở chân núi, nhưng khí thế và sự tức giận, có thể được nói là dữ dội!
Cách thật xa, đại quản gia vẫn chưa có chính thức nhìn rõ bóng người của Tần Vũ phong, thì đã cảm nhận được khí thế khắp người Tân Vũ Phong, trực tiếp phân biệt ra được ai là Tần Vũ Phong.
Mà những người đứng ở bên trái bên phải Tần Vũ Phong, là Thanh Long và Huyền Vũ trong sổ mười hai vệ trung thiết huyết.
Thanh Long mặc áo giáp sắt, trên tay cầm Đạo Bắc Thần.
Huyền Vũ cũng mặc trên người mặc bộ áo giáp anh dũng, chống lại sự tái sinh đã trải qua hàng nghìn năm, cùng với Tần Vũ Phong đánh một trận thành danh.
Ba người chỉ đứng ngang vai, chưa hề có bất kì động tác nào khác, một loại khí thể giết người tràn ra tứ phía, hầu như bao phủ toàn bộ chân núi Tần Phiệt.
Vẻn vẹn ba người đứng đó, Tần Vũ Phong không có vũ khí mà lại có sát ý xâm chiếm, cả người đầy lửa giận dữ dội.
Lòng yêu mến của Thanh Long và Huyền Vũ dành cho Tần Vũ Phong, không đơn thuần là lòng yêu mến giữa quan trên và cấp dưới, mà còn là đồng đội anh em.
Biết được mộ mẹ ruột của Tần Vũ Phong bị Tần Thiên Lâm làm nhục, họ cũng nảy sinh tức giận đồng cảm, nhìn chằm chằm đại quản gia do Tần Phiệt phái đến, đằng đằng sát khí!
Ba người này, sinh ra đủ khí thế bao vây, tàn sát người thường!
Đại quản gia nuốt nước bọt, nhìn ba người trước mắt, kiên trì đi tới.
Ánh mắt của Tần Vũ Phong giống như một thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ bọc.
Nếu ánh mắt có lực sát thương, đại quản gia hiện tại không biết đã chết bao nhiêu lần!
“Để tên súc vật Tần Thiên Lâm kia cút ra ngoài nhận lấy cái chết cho tôi!!!”
Tần Vũ Phong đáy mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi một hồi, tiếng leng keng đổ xuống.
Anh thật sự muốn giết Tần Thiên Lâm!
Thanh Long và Huyền Vũ, chắc chắn không nghi ngờ gì cũng chạy gấp rút đồng hành cùng Tần Vũ Phong vì lý do này!
Mà bây giờ, kể cả đại quản gia, thấy khí thế của ba người, cũng không chút nghi ngờ.