Tần Vũ Phong ngựa không dừng vó, thu xếp ổn thỏa cho Lâm Kiều Như rồi gọi điện cho Thanh Long, Huyền Vũ sắp xếp chuyên cơ đến Đế Đô.
Ngồi trên chuyên cơ đi đến Để Đô, Tần Vũ Phong trong lòng lo lắng, thấp thỏm không yên.
Anh là chiến thần lừng danh thiên hạ, nắm giữ triệu quân nhưng anh cũng là một đứa con trai!
Thi thể của Thượng Quan Uyển Nhi biến mất khiến cho Tần Vũ Phong bất an, Thanh Long, Huyền Vũ đứng một bên nhìn anh nhưng cũng không biết nên an ủi anh thế nào.
Cùng lúc đó, phía Tần Phiệt.
Sau khi Tần Thiên Lâm trở về nhà, việc đầu tiên chính là đi tìm bố của mình, ông chủ Tần Phiệt, Tần Thiên Vương.
“Bố, thi thể của Thượng Quan Uyển Nhi đâu?”
Tần Thiên Vương cau mày: “Con đang nói gì thế?”
Tần Thiên Lâm tuỳ tiện ngồi xuống chỗ bàn trà trong thư phòng Tần Thiên Vương, tự rót cho mình một chén trà, uống một ngụm rồi nói: “Bố, hôm nay con đã đến nghĩa trang”
“Sau đó thì sao?”
Tần Thiên Lâm nói tiếp: “Con đứng trước mặt Tần Vũ Phong mở quan tài của Thượng Quan Uyển Nhi ra, thế nhưng mở quan tài xong thì mới phát hiện không hề thấy thi thể!”
Tần Thiên Vương nghe những Tần Thiên Lâm nói anh ta đã đào mộ phần của Thượng Quan Uyển Nhi lên, lại còn mở nắp quan tài, sắc mặt trầm xuống.
Tần Thiên Lâm còn chưa phát hiện ra sự thay đổi của bố mình, còn cau mày chửi rủa: “Chết tiệt, đúng là khốn khiếp, thằng con trai thì suốt ngày chạy đây chạy đó không biết lúc nào xuất hiện còn bà mẹ đã chết thì lại không thấy đâu..”.
Tần Thiên Lâm còn chưa nói hết câu đột nhiên bị Tần Thiên Vương cho một bạt tai!
“Bốp!”
Một cái tát này vừa mạnh vừa vàng, trực tiếp đánh vào mặt Tần Thiên Lâm, làm đầu anh ta lệch sang một bên.
Tần Thiên Lâm sửng sốt một lúc.
Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, anh ta là đứa con độc nhất mà Tần Thiên Vương càng nhiều nhất, yêu quý nhất, cho dù Tần Vũ Phong bỗng dưng xuất hiện thì anh ta cũng vẫn là đứa con trai ruột duy nhất mà chính miệng bố anh ta thừa nhận!
Mà bây giờ Tần Thiên Vương lại vì một người chết mà cho Tân Thiên Lâm một bạt tai?
“Bố?”
Sau khi khôi phục, Tần Thiên Lâm tức giận đứng dậy: “Bố vậy mà lại đánh con!”
“Từ nhỏ đến lớn, đến một ngón tay của con bố cũng chưa từng động đến mà bây giờ lại vì một Thượng Quan Uyển Nhi đã chết, mà bố lại đánh con?”
“Lẽ nào bố còn không quên được bà ta! Con phải đi nói với mẹ con!”
Tần Thiên Lâm nói xong, làm bộ đứng dậy đi nói chuyện này cho Khương Thạch Phương!
“Bốp!”
Lại một bạt tại nữa!
“Mày im miệng cho tao!”
Tần Thiên Vương tức giận đùng đùng, khuôn mặt già nua đỏ cả lên, râu cũng dựng đứng giống như một con sư tử đang nổi giận!
Mà lúc này, từ trong người Tần Thiên Vương bỗng dưng có một luồng khí vô cùng mạnh bạo bộc phát!
Nó giống như áp đảo tất cả!
Trong phút chốc, Tần Thiên Lâm giống như một con thuyền chao đảo trong mưa gió bão bùng, lênh đênh, có thể bị cơn giận của Tần Thiên Vương cuốn lấy bất cứ lúc nào!
Sao… Chuyện gì thế này?
Trong trí nhớ của anh ta, người bố mà luôn đối xử tốt với anh ta, luôn đáp ứng anh ta tại sao chỉ trong phút chốc lại trở nên đáng sợ như thế này?
Dường như trong một giây tiếp theo, chỉ cần anh ta nói không đúng ý bố mình, Tần Thiên Vương lập tức sẽ giết chết con trai mình!
Đôi môi Tân Thiên Lâm khép lại, nửa câu phản kháng cũng không nói được, ngay cả lời xin lỗi cũng không thốt ra được!
Tân Thiên Vương nhìn chằm chằm vào anh ta, chậm rãi nói: “Nghịch tử! Mày có biết mày đã làm chuyện động trời gì không?”