Mà giờ phút này, đám người Hàn Cam Vọng đang cảm thấy may mắn vì bọn họ chạy nhanh.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi, vụ nổ mạnh mang theo sóng khí cuồn cuộn ngất trời kia sẽ thổi quét đến khu dân cư.
Hàn Cam Vọng lau mồ hôi lạnh trên trán, từ trên người Thẩm Chiêu bò lên.
Mặc dù năm nay ông ta đã cao tuổi, cũng đã ngoài tám mươi rồi nhưng vẫn có lòng thương yêu dành cho trẻ nhỏ như trước kia.
Mặc dù trước đó Thẩm Chiêu từng nghĩ tới chuyện lúc lâm trận thì trốn đi, nhưng bất luận nói như thế nào anh ta cũng đã chiến đấu tới giây phút bất lực sau cùng. Vừa rồi trong lúc sóng khí đuổi theo bọn họ, Hàm Cam Vọng cũng đã ôm lấy Thẩm Chiêu bảo vệ ở dưới người ông ta.
Thẩm Chiêu và Lý Tống La được Hàn Cam Vọng và Hàn Sướng Âm bảo vệ, đến một cọng tóc hay một cọng lông cũng không hề bị thương.
Hàn Cam Vọng cũng chỉ bị một chút vết thương nhẹ, ngược lại duy nhất mình Hàn Sướng Âm có tu vị nội kình là lại nôn ra một ngụm máu tươi.
“Sướng Âm, không sao chứ?”
Hàn Cam Vọng thân thiết hỏi han, Hàn Sướng Âm lắc lắc đầu: “Không có việc gì đâu ông nội, cháu chỉ là bị sóng chân tới mà thôi, nghỉ ngơi một chút là khỏe rồi”
Hàn Cam Vọng gật đầu, ánh mắt hai người một lần nữa nhìn về phía trung tâm vụ nổ mạnh ở phía xa xa.
Chỉ thấy nơi đó tràn ngập một mảnh khói thuốc súng, ánh lửa nổi lên khắp bốn phía, không biết là đốt những thứ gì, giống hệt như địa ngục Tu La.
Hàn Sướng Âm rơi vài giọt nước mắt.
“Ngài Tần..”
Trong đôi mắt long lanh của Hàn Sương Ấm đong đầy nước mắt, rõ ràng là Tần Vũ Phong đã chết ở chính giữa vụ nổ mạnh tại nơi này, cô ta không khỏi cảm thấy bị thương, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
“Quả thật là trời cao đố kỵ anh tài!”
Hàn Cam Vọng thở dài, Tần Vũ Phong Vũ tuổi còn trẻ lại có tu vi lại cao cường, ngày sau cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ gì, nhưng mà hôm nay… lại chết dưới tay Hoạt Diêm Vương, đồng vụ quy tận!
Cặp mắt ông ta đục ngầu, cũng ngưng tụ ra hai giọt nước mắt, trong lòng xuất hiện cảm xúc tự trách vô cùng mãnh liệt.
Đều là do ông ta!
Trách ông ta tuổi cao còn đến tận nơi đây, trách ông ta bất lực đối mặt với cường địch, làm hại anh vì bảo hộ ông tay bảo hộ nhà họ Hàn mà giao luôn cả tính mạng.
“Đều là do tôi… đều do tôi mà”
Hàn Cam Vọng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Đều do tôi mới khiến cho ngài Tần tuổi còn trẻ đã phải táng thân bỏ mạng nơi này!”
“Ai nói tôi đã chết rồi vậy?”.
Giờ phút này, một giọng nói trong trẻo của người tuổi trẻ vang lên.
Hàn Cam Vọng theo bản năng quay đầu lại, mặt mũi ông ta tràn đầy vẻ kinh ngạc.
“Ngài Tần!”
Người ở trên không trung chính xác là Tần Vũ Phong!
Hàn Cam Vọng, Hàn Sướng Âm, còn có Thẩm Chiêu và Lý Tống La đang quỳ rạp trên mặt đất đều ngửa đầu lên nhìn về phía anh.
Anh đang đứng lơ lửng giữa không trung, tựa như thần linh!
Một thân ảnh kia, toàn thân có một vòng kim quang bao quanh, huyền phù ở giữa không trung.
Chỉ thấy toàn thân trên dưới của anh đều đắm chìm trong kim long xoay quanh trên đỉnh đầu, kim quang phát tán ở giữa, giống như khoác lên người một tầng quần áo thiên thần, một đầu tóc đen không gió mà bay.
Không gian và thời gian với anh mà nói cũng không tiếp tục tuân theo quy luật, vĩnh viễn mênh mông.
Vui mừng bị thương của nhân gian ở trong mắt anh đều là chuyện thường tình mà thôi.
Một đôi mắt kia mênh mông đến vô tận, như vực sâu như ngục tù, sâu không thấy đáy, thế lượng không chút gợn sóng, giống như có thể nhìn thấu vạn vật thế gian, khiến cho kẻ khác không dám nhìn lâu, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn nhiều một cái sẽ bị hút đi vào.
Nếu như nhất định phải dùng một từ để hình dung thì Tần Vũ Phong hiện tại hoàn toàn giống như hoàng đế của thế gian trên chín tầng trời, tự thân ghé bước qua chốn phàm trần!
Luồng khí thế bễ nghễ thiên hạ kia, cảm giác như ngạo khí của quần hùng, đủ để cho tám phương thuần phục, vạn triều quỳ lạy.
Lãnh thổ ngàn dặm của Đại Hạ này, thậm chí tùy tiện một mảnh đất đai nằm ở nơi hẻo lánh nào đó trên thế giới này đều vì anh vị tôn!