Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 539



Chương 539: Hôm nay tôi mới biết da mặt cậu lại dày như vậy!

Trong lòng Tần Vũ Phong cảm thấy thật nực cười.

Vừa nãy sang nhắc Tần Thiên Lâm còn luôn miệng nói muốn đem anh chặt làm tám khúc, bây giờ lại quay ¡ chuyện hai người bọn họ là anh em ruột, cùng chung huyết thống.

Đúng thật là kiểu gỉ anh ta cũng nói được!

Tần Thương Lâm tháy Tần Vũ Phong không có chút phản ứng nào, vẫn anh ta kéo mạnh ra ngoài, đau đớn càng ngày càng dữ dội, Tần Thương Lâm kêu rên nói: “Tần Vũ Phong, không nẻ mặt tôi thi anh cũng phải nẻ mặt bố chứ! Dù sao Thượng Quan Uyễn Nhi với bồ tôi cũng từng là vợ chồng.”

“Cậu còn dám nhắc tới tên mẹ tôi sao?”

Cuối cùng Tần Vũ Phong cũng lên tiếng, trừng mắt nhìn Tần Thương Lâm nói: “Cậu không xứng!”

*Năm đó mẹ tôi cùng với Tần Thiên Vương là vợ chồng với nhau, vậy mẹ cậu là cái gỉ trong cuộc hôn nhân của bọn họ? Là kẻ thứ ba đã chia rẽ mẹ tôi và Tần Thiên Vương, là bà ta đã đuổi cùng giết tận hai mẹ con tôi, phái sát thủ đi giết hai mẹ con tôi, muốn dồn chúng tôi vào chỗ chết!”

“Xin hỏi lúc đấy Tần Thiên Vương đang làm gì? Ông ta chẳng làm gì cả, chỉ đứng bên cạnh xem, không hề có ý muốn bảo vệ hai mẹ con chúng tôi!”

*Cậu vẫn còn dám nhắc tới cùng chung huyết thống sao? Tần Thiên Lâm, hôm nay tôi mới biết da mặt cậu dày như vậy!”

Lửa giận trong lòng Tần Vũ Phong bị Tần Thiên Lâm khơi dậy, càng lúc càng lớn, giọng nói của Tần Vũ Phong vang vọng khắp nơi.

*Lúc trước tôi cũng coi trọng cái huyết thống này, nhưng trong mắt cậu, trong mắt Tân Thiên ‘Vương nó chẳng là gì, chỉ khi cậu bị tẩu hỏa nhập ma, ông ta mới lôi nó ra làm lí do, bắt tôi phải giúp cậu, dùng tủy xương của tôi để chữa bệnh cho cậu!”

Giọng nói của Tàn Vũ Phong gắn lên từng chữ.

Câu vừa rồi của Tần Vũ Phong khiến Tần Thiên Lâm không nói lại được.

Lúc đầu anh ta định dùng chiến thuật đánh vào tâm lý của Tần Vũ Phong, nhắc tới quan hệ anh em ruột cùng chung huyết thống giữa hai người bọn họ để xem Tần Vũ Phong có mềm lòng hay không, nhưng xem thái độ bây giờ của Tần Vũ Phong, xem ra kế hoạch thất bại rồi!

Nghĩ như vậy, Tần Thiên Lâm liền cảm thấy tức giận, quay sang nói một câu: “Như vậy thì có làm sao, mẹ anh bị như vậy là đáng đời!”

*Cậu đúng là muỗn chết mà!”

Ánh mắt của Tần Vũ Phong trầm xuống, trực tiếp đạp Tần Thiên Lâm xuống đát, tay bóp cổ anh ta, giận dữ quát: “Mau xin lỗi mẹ tôi!”

“Khụ khu… A a a…!”.

Trong nháy mắt Tàn Thiên Lâm cảm thấy trời đất quay cuồng, bản thân thì bị ném xuống, lại còn bị Tần Vũ Phong bóp cổ: Anh ta nhìn trong ánh mắt của Tàn Vũ Phong, đột nhiên có dự cảm không lành, Tần Vũ Phong thật sự sẽ giết mình!

*Xin…xin..xin lỗi Cổ họng Tần Thiện Lâm bị Tần Vũ Phong bóp chặt, anh ta sắp không thở được nữa, khó khăn mở miệng nói xin lối.

Lúc này Tần Vũ Phong hừ lạnh một tiếng, buông tay ra, xách anh ta lên một lần nữa.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tàn Vũ Phong kéo Tần Thiên Lâm đi ra khỏi hội quán ‘Yên Vũ, chạy thẳng một đường tới nghĩa trang tổ tiên của Tần Phiệt.

Tần Phiệt đã được truyền lại qua các thế hệ hơn ngàn năm rồi, nơi đây không biết đã mai táng cho bao nhiêu người.

Theo dòng chảy của thời gian, có người đã sóng an nhàn cả cuộc đời rồi chết yên nghỉ ở đây, nhưng cũng có người đã phải chết oan ở đây.

Trong nghĩa trang, từng ngôi mộ mọc lên như nấm, bóng đêm bao phủ xung quanh, tạo nên cảm giác u ám, âm u.

Nhưng dù sao đây cũng chỉ toàn là người chết, đáng sợ không phải những ngôi mộ ở đây, đáng sợ chính là người mang Tần Thiên Lâm tới đây.

“Anh, anh làm vậy là có ý gì.”

Tần Thiện Lâm sợ hãi đến mức nói lắp, khó khăn mở miệng hỏi.

Chết tiệt!

Chả lẽ Tàn Vũ Phong muốn giết mình rồi trực tiếp chôn luôn ở đây sao?

Tần Thiên Lâm bị suy nghĩ của mình dọa cho kinh hãi, trên mặt không còn một giọt máu, mò hôi toát ra nhiều đến mức chảy tí tách, rơi từ trán xuống bánh xe.

Mà bên kia Tần Vũ Phong vừa vặn buông lỏng tay, trực tiếp đem Tàn Thiên Lâm ném xuống đất như một con chó.

“Đến rồi!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.